Thẩm Vãn Tình cuối cùng vẫn không thể khống chế được Tạ Vô Diễn.
Hắn khó nhọc đứng lên, người nóng hôi hổi, kinh mạch có thể vỡ bất cứ lúc nào khiến hắn nổ tan xác mà chết.
Nhưng hắn lại khẽ nhếch miệng cười, giống như lúc Thẩm Vãn Tình nhìn thấy hắn ở Phong Ma quật, đôi mắt hắn đỏ sậm, ngoại trừ nụ cười càn rỡ trên mặt thì chỉ còn sát ý.
Tạ Vô Diễn xé toạc đám dây leo đang quấn quanh người mình như không hề cảm thấy đau đớn, cũng không thèm quan tâm cơ thể của mình đã bị những cái gai nhọn rạch ra những vết thương sâu hoắm.
Việc áp chế Tạ Vô Diễn đã hao phí hơn phân nửa sức lực của Thẩm Vãn Tình.
Cô nửa ngồi nửa quỳ giữa một đám dây leo, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Diễn.
"Thứ chống đỡ hắn sống sót chỉ có ý chí chiến đấu đã khắc sâu tận xương.
Chỉ cần hắn còn tồn tại, hắn sẽ giết người không ngừng, cho đến khi những vết thương của hắn không thể khép lại được nữa, cơ thể thối rữa, hoàn toàn kiệt sức mà kết mới thôi."
"Tại sao hắn vẫn không chịu từ bỏ? Tại sao hắn cứ một hai phải tồn tại trên đời này, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ nhưng thế này cơ chứ?"
"Có lẽ là nên hỏi ngươi nhỉ..."
Giọng nói của Hạ Khuynh rất gần, nàng ta như một con yêu quái, thoắt cái đã xuất hiện phía sau Thẩm Vãn Tình, hơi thở của cô ta như rắn độc phả vào cổ của cô: "Tại sao ngươi lại không để hắn đi?"
Thẩm Vãn Tình nhìn Tạ Vô Diễn cách đó không xa.
Cô không thể cảm nhận được bây giờ Tạ Vô Diễn đau đớn biết bao nhiêu.
Nhiệt độ cơ thể của hắn rất cao.
Khát vọng tồn tại cưỡng ép cơ thể hắn biến thành một loại vũ khí không có ý thức, ngay cả dòng máu đang chảy dưới lớp da kia cũng vô cùng nóng bỏng.
"Thừa nhận đi, thật ra ích kỷ một chút cũng không có gì không tốt."
Dây leo lẳng lặng sinh trưởng chậm rãi cuốn lấy eo Thẩm Mãn Tình, giống như muốn bọc cô thành một cái kén vậy.
Hạ Khuynh: "Ngươi có thể ở lại chỗ này với ta, ải Trì Đồng sẽ biến thành một tòa thành chết, trên thế gian này sẽ không còn ai có thể quấy rầy các ngươi được nữa."
Tiếng gió xung quanh càng ngày càng nhỏ, dây leo kéo cơ thể của cô dần dần đi về phía Hạ Khuynh.
Cô có thể nghe thấy tiếng Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần từ xa vọng lại.
Nhưng cách một lớp dây leo, tất cả thanh âm đều trở nên mơ hồ.
"Đến chỗ ta này." Giọng của Hạ Khuynh rất trầm, vang vọng bên tai Thẩm Vãn Tình: "Chúng ta là cùng một loại người, không có người nào hiểu rõ ngươi hơn ta đâu."
Ồ, vậy sao?
Trong chớp mắt, một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay Thẩm Vãn Tình rồi tụ lại thành một thanh kiếm, cô nhanh nhẹn xoay người, nhân lúc hai người tiếp xúc cực kỳ gần mà đâm thẳng vào cơ thể của Hạ Khuynh.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Khuynh, thở dài vẻ bất đắc dĩ: "Ta đã nói rồi, không có người nào hiểu mị thuật hơn ta đâu."
Hạ Khuynh quả thật rất thông minh, nàng ta vẫn luôn thao túng tâm lý Thẩm Vãn Tình, mưu đồ kích thích cô thả lỏng thần kinh, ý đồ bám vào đó để tìm đường sống.
"Hơn nữa..." Thẩm Vãn Tình nói thêm một câu: "Ta và ngươi không hề giống nhau, ngươi nói thì không tính."
Nói đoạn, cô nhân dịp Hạ Khuynh còn chưa kịp cử động, nhanh chóng xuyên qua đám dây leo thọc tay vào lồng ngực của hòa thượng.
Đồng tử của Hạ Khuynh lập tức co rút lại, nàng ta hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, sau đó nhanh chóng thoát ra khỏi thanh kiếm kia, vươn tay về phía hòa thượng.
Nhưng Thẩm Vãn Tình đã lấy được trái tim của Hạ Khuynh vốn nằm trong cơ thể của hòa thượng.
Ngay bây giờ, trái tim ấy vẫn còn ấm nóng.
Nó đang đập khẽ khàng trong bàn tay của cô.
*
"Đại sư."
"Đại sư."
"Ngài giảng kinh Phật cho ta nghe đi, đại sư."
Hạ Khuynh ngồi trên thềm đá trước cửa ngôi miếu, tay chống má, tươi cười nhìn vị tăng nhân đang quét lá trước mặt.
Làn váy trắng của nàng xòe trên mặt đất, lấm lem bụi đất.
Đây chẳng phải là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp gì cho cam.
Lúc Hạ Khuynh còn nhỏ, cha mẹ của nàng dây vào bọn giang hồ, cả nhà bị giết không còn một ai.
Lâu chủ của Nguyệt Ảnh lâu thấy nàng xinh đẹp bèn cứu nàng một mạng.
Từ nhỏ nàng đã giết người để mưu sinh, tu luyện mị thuật, dùng sắc đẹp mê hoặc con mồi sau đó ra tay giết chết người đó.
Chỉ cần trả giá đủ cao, người nào nàng cũng có thể giết, người nào nàng cũng dám giết.
Lâu chủ nuôi lớn nàng, cho nàng ăn ngon mặc đẹp, đối xử với nàng cũng rất tốt.
Nhưng phàm là những người đối xử tốt với ngươi thường sẽ đều muốn thu được chút lợi ích từ trên người của ngươi.
Hạ Khuynh vẫn luôn hiểu điều này.
Lúc có việc cần làm thì bọn họ đẩy nàng ra ngoài, lúc không cần thì nuôi nàng bên người như nuôi một con thú cưng.
Hạ Khuynh có tất cả, nhưng hình như lại chẳng có gì.
Cứ thế lâu dần, nàng đã không để ý đến quá nhiều thứ nữa.
Giết người như ngóe nhưng mỗi đêm đều lặng thầm đau lòng, như thế thì đạo đức giả quá.
Nàng vốn là một người ác độc, là do nàng tự chọn, không ai ép nàng cả.
Có rất nhiều chuyện Hạ Khuynh có thể dự đoán được.
Ví dụ lâu chủ của Nguyệt Ảnh lâu sẽ lôi nàng ra để đối phó với kẻ thù của bọn họ.
Cho dù Hạ Khuynh là một cây đao sắc bén nhưng bên cạnh không có một người nào giúp đỡ nàng, vậy thì đao có sắc đến đâu cũng sẽ phải gãy.
Nàng mất nửa cái mạng, nhưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn thoát.
Rồi nàng được vị tăng nhân kia cứu sống.
Hắn không phải là cao tăng đắc đạo gì mà chỉ là một hòa thượng trẻ tuổi, pháp hiệu là Thanh Viễn.
Ngôi miếu đó rất nhỏ, làng xóm xung quanh đều rất nghèo, không ai có tiền mà cúng nhang đèn gì cho nơi này cả.
Nhưng mỗi lần có người chạy nạn đến đây xin cơm, Thanh Viễn đều sẽ chia cho bọn họ một nửa số thức ăn của mình.
Mấy kẻ chỉ biết bo bo giữ mạng mình nào có biết hai chữ cảm ơn viết thế nào.
Thời gian cứ thế trôi đi, lâu dần một số kẻ ngang nhiên nằm luôn trước cửa miếu.
Những kẻ này chân tay lành lặn nhưng lại không muốn tự mình kiếm sống, có thể ăn trực được bao lâu thì ăn trực bấy lâu.
Hạ Khuynh cứ vậy chống cằm nhìn Thanh Viễn đại sư cầm bát cơm mở cửa bước ra ngoài, rõ ràng trong lòng biết ý đồ của mấy kẻ kia nhưng vẫn cứ ôn hòa chia ra hơn nửa số cơm của mình.
Nàng nghĩ thầm: Ngu ngốc.
Nhưng nàng lại nghĩ: Nếu hắn không ngu ngốc thì sẽ không cứu nàng.
Cả người nàng bê bết máu, cho dù nằm trên đường cái thì cũng không có người nào rảnh rỗi quan tâm đến nàng.
Nhưng ngôi miếu này thật sự quá nghèo.
Có cái gánh nặng là nàng, lại còn phải chăm sóc đám người ăn bám kia, chén cháo của tăng nhân trong miếu càng ngày càng vơi đi, nhưng bọn họ lần nào cũng húp một chút nước cháo loãng bên trên, sau đó chừa lại phần lớn cháo đặc bên dưới cho nàng.
Hạ Khuynh không thích chịu ơn của người khác, nhưng ngoài giết người ra thì nàng không biết làm gì nữa.
Nhưng Hạ Khuynh có dung mạo xinh đẹp, rất nhiều chủ quán đồng ý bỏ ra số tiền lớn mời nàng tới làm việc, cho dù chỉ đứng một chỗ thôi cũng rất hút khách.
Hạ Khuynh không phải là người hay để ý đến cái nhìn của người khác nên thỉnh thoảng khi bị chòng ghẹo thì cũng cười tủm tỉm mà trêu lại bọn họ.
Cứ như vậy, việc làm ăn trong quán cũng tốt hơn rất nhiều.
Cho đến một ngày, một nhân vật tai to mặt lớn đến quán, được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc.
Hạ Khuynh đắc tội người kia, thương thế trên người nàng chưa hoàn toàn khôi phục, nàng bị thị vệ của người nọ năng lại nhục nhã một phen.
Ngày ấy trời đổ mưa rất to.
Chủ quán không dám giữ nàng lại nữa.
Nàng lẳng lặng đứng nhìn mưa một lát, đột nhiên lại nhìn thấy Thanh Viễn.
Hắn cầm ô đứng ở cách đó không xa, nói trời mưa to, lo thí chủ đi đường nguy hiểm.
Hạ Khuynh đột nhiên phát hiện, luôn có người sẽ đối xử tốt với ngươi không cần lý do gì cả.
Nàng thích ai thì sẽ nói thẳng.
Nàng muốn làm cái gì thì sẽ lập tức làm cái đó.
Nàng vốn không phải là một người lương thiện giữ lễ.
Thanh Viễn bảo nàng quay đầu, nàng lại càng lún sâu.
Nhưng rất nhiều chuyện đã được định trước là không có kết quả.
Cho dù nàng có nhiệt tình đến đâu, Thanh Viễn chỉ lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nói: "Thí chủ, chớ nên biết sai mà còn cố sai."
Không lâu sau đó nạn đói xảy ra, một nửa số người trong thôn trang bị chết đói.
Thanh Viễn muốn cứu người.
Hắn chống thiền trượng, lấy tất cả số lương thực trong miếu tra đi gõ cửa từng nhà.
Nhưng tất cả những cố gắng đó chỉ như muối bỏ bể.
Trong miếu không còn lương thực nữa.
Người trong thôn không còn lựa chọn nào khác bèn đổi con cho nhau mà ăn thịt.
Thanh Viễn lại đi một chuyến.
Lúc hắn trở về cả người máu nhuộm đỏ lòe.
Hạ Khuynh vạch áo cà sa của hắn ra, cho dù là kẻ tay nhuộm đầy máu tươi như nàng cũng thấy mà ghê người.
Để cứu những đứa trẻ kia, hắn đã cắt thịt của chính bản thân mình.
Hạ Khuynh mắng hắn ngu ngốc.
Hắn nói hắn sao có thể trơ mắt nhìn chúng sinh chứ.
Đúng vậy.
Thanh Viễn độ cả chúng sinh chứ chưa bao giờ là một mình nàng.
Hạ Khuynh lại quay về làm nghề giết người thuê như trước.
Nàng không ở lại ngôi miếu đó nữa, nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại vác một bao vải đựng bạc đến đặt trước cửa miếu.
Một đêm nọ, khi nàng chuẩn bị quay người đi thì cửa miếu lại mở ra.
Thanh Viễn gọi nàng lại, nói bên ngoài gió lớn, có muốn vào trong uống ly trà hay không.
Một chén trà nóng, Thanh Viễn khuyên nàng quay đầu lại.
Hạ Khuynh hỏi hắn dựa vào cái