Chương 10: Trù nương (9)
Tuy rằng Lâm Đạm cố ý làm cơm chiều nhiều một chút, nhưng mọi người vẫn không thể nào ăn no, chủ yếu là sức ăn của ba gã tráng sĩ quá lớn, tốc độ cuốn bánh cũng quá nhanh, mọi người mới vừa ăn xong một cái, bọn họ đã xong ba cái, nhìn thôi cũng thấy giận.
Lâm Đạm vẫn ăn ít như cũ, vào buổi tối nàng sẽ ho nhiều hơn, sau khi uống thuốc liền chui vào xe ngựa ngủ, mọi người cũng tự giác mà nhẹ tay chân, sợ làm phiền nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba gã tráng sĩ tìm một chỗ tầm nhìn trống trải ngồi xuống, thay đoàn xe gác đêm. Bọn họ dường như đã quá quen với kiểu màn trời chiếu đất này rồi, tất cả người của đoàn xe đều không thể gắng gượng thêm ngủ mất, bọn họ lại rất có tinh thần.
“Khó trách lúc lão Thẩm rời đi lại luyến tiếc Lâm chưởng quỹ như vậy, còn nói vì Lâm chưởng quỹ bị bệnh khiến hắn ăn gì cũng không ngon, thì ra là nguyên nhân này.” La Thiết Thủ nằm thẳng trên mặt đất, nhịp nhịp vỗ cái bụng, “Bánh cuốn xuân tam tiên vừa nãy thật con mẹ nó ăn quá ngon, đáng tiếc có hơi ít, ta không ăn no.”
“Người có phải lại đói bụng rồi không?” Triệu Lục cầm một cây gậy gỗ khẩy đám lửa.
“Đói.” La Thiết Thủ trở mình, vừa chép miệng vừa lẩm bẩm: “Không biết sáng mai sẽ ăn cái gì, ta vẫn muốn ăn bánh cuốn.”
Nghĩ đến mùi vị của món bánh cuốn kia, Triệu Lục không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cũng muốn ăn bánh cuốn, bánh cuốn tươi ngon như vậy, liên tục ăn trong ba tháng cũng không ngán.
“Đừng nói nữa, các ngươi ngủ đi, ta gác đêm.” Nam tử anh tuấn trầm giọng mở miệng.
Thủ lĩnh từ trước đến nay nói một không nói hai, Triệu Lục và La Thiết Thủ cũng không từ chối, rất nhanh liền ngủ. Một lát sau, tiếng bụng rỗng vang lên trong đêm tối, may mà mọi người đều đã ngủ say, nên không hề phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau, bệnh của Lâm Đạm đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, trời chưa sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho mọi người. Chưởng quầy đã dậy, bọn tiểu nhị đương nhiên không thể lười biếng, cũng lục tục bò dậy múc nước, nhóm lửa.
“Huynh gác cả một đêm?” Thấy nam tử anh tuấn ngồi bên đống lửa, Lâm Đạm có chút ngoài ý muốn.
Nam tử gật đầu, há miệng, nhưng lại không nói gì.
Lâm Đạm nhìn ra hắn muốn nói gì đó, chủ động dò hỏi, “Có việc gì sao?”
“Không có.” Nam tử chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi, “Sáng nay chúng ta sẽ ăn gì?”
Lâm Đạm không khỏi mỉm cười, “Buổi sáng ta nấu một nồi cháo trắng, một ít mì sợi, làm mấy món ăn kèm. Mọi người muốn ăn cháo thì ăn, muốn ăn mì thì ăn, tuỳ ý.”
Nam tử gật đầu không nói chuyện nữa. Hai gã tráng sĩ nằm bên cạnh tỉnh lại, lẩm bẩm nói, “Lâm chưởng quỹ, vì sao không ăn bánh cuốn? Cháo trắng với mì sợi sao ngon bằng bánh cuốn được.”
Lâm Đạm cười lắc đầu, “Cho dù là thức ăn ngon cũng không thể ăn mỗi ngày, dù sao cũng phải đổi khẩu vị.”
Thược Dược đi tới, cười hì hì nói, “Sư phụ, mì được rồi, cháo cũng nấu xong, người đi xào rau đi.” Cuối cùng nhìn về phía Triệu Lục và La Thiết Thủ, giọng nói mang ý trêu chọc: “Hai vị đại ca thật ở trong phúc mà không biết hưởng, sư phụ của ta có thể mấy trăm ngày làm thức ăn cũng không trùng nhau, chúng ta còn chưa được ăn hết đâu, các người lại ghét bỏ.”
“Không chê, không chê mà, Lâm chưởng quỹ làm cái gì chúng ta ăn cái đó.” Bị thủ lĩnh trừng mắt, hai gã tráng sĩ không dám ý kiến nữa, trong lòng không ngừng nhớ lại hương vị bánh cuốn hôm qua. Cháo trắng và mì sợi cũng chỉ là mùi vị đó thôi, có thể ngon như xuân tam tiên sao?
Nhưng rất nhanh, Lâm chưởng quỹ đã dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, chỉ cần tay nghề lợi hại, cháo trắng và mì sợi vô cùng đơn giản cũng có thể trở thành món ngon vô địch. Nàng băm nhỏ tóp mỡ cất trong bình ra, đổ vào nồi xào lên, lại đổ cây hương xuân cắt hạt lựu vào xào chung. Hương xuân và nước mỡ thấm vào nhau, thành một nồi nước sốt, bọt khí sôi trào vỡ ra, toả ra mùi thơm. Nấu tóp mỡ đến mềm, mùi hương của cây hương xuân cũng được kích thích phát ra hoàn toàn, Lâm Đạm nhanh chóng thêm gia vị muối, tiêu, nước tương, xào thêm mấy lần rồi đổ ra chậu gốm.
“Thơm quá thơm quá!” Thược Dược và Đỗ Quyên mang chậu gốm đi, vừa đi vừa hít hà.
Triệu Lục lúc đầu còn không muốn ăn, lúc này lại nước miếng đầy miệng.
Lâm Đạm thấy còn chưa đủ, xào thịt xong lại chưng thêm một chén cá mặn lớn, trộn một đĩa rau lớn, lại lấy từ bình ra một ít rau muối ngâm để trên bàn, lúc này mới bắt đầu cán bột. Mì vừa nấu chín, cháo trắng cũng vừa xong, mọi người vội vàng lấy chén đũa ra, chờ đợi được ăn.
“Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta lên đường.” Lâm Đạm rửa tay sạch sẽ, thong thả ung dung buông ống tay áo xuống.
Ba gã tráng sĩ không hổ danh là người biết võ công, trong chớp mắt đã vớt ra ba chén mì sợi nóng hổi, trộn đều với sốt thịt, nhồm nhoàm mà nhai. Cây hương xuân và tóp mỡ đều là những nguyên liệu nấu ăn có mùi thơm nồng đậm, hai món hợp lại, càng thơm vô cùng, hương xuân tươi ngon kết hợp với tóp mỡ, hương vị có thể nói là tuyệt vời. Mì sợi cũng rất dẻo, mỗi sợi đều thấm đầy nước sốt thịt, nhai một miếng, vừa mềm vừa thơm lập tức chinh phục đầu lưỡi của cả ba người.
Ăn ngon, ăn quá ngon! Đôi mắt của ba người cùng lúc sáng ngời, tốc độ ăn mì không khỏi nhanh hơn. Bọn họ nhanh, người khác đương nhiên không dám chậm, trong lều trại tức khắc chỉ còn tiếng nhai thức ăn.
Lâm Đạm còn đang bệnh, khẩu vị không tốt, chỉ uống một chén cháo trắng rồi thôi.
Nam tử ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói quan tâm, “Lâm chưởng quỹ, thân thể không khỏe sao?”
“Thân thể ta rất tốt, chỉ là có chút mệt, muốn lên xe ngựa nằm một lát. Các người ăn đi, không cần để ý đến ta.”
Nam tử cẩn thận đánh giá nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, đôi mắt