Chương 14: Trù nương (13)
Nói về Uy Viễn Hầu thích rượu như mạng, trong Đại Sở quốc không ai không biết, không ai không hiểu, ba bữa cơm mỗi ngày đều phải có rượu mới có thể nuốt trôi cơm, đêm tuyết say rượu thiếu chút nữa bị đông chết ngoài phủ, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại vẫn là uống rượu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắn ta từng chiến công hiển hách, cũng từng ba lần đã cứu mạng Tiên Hoàng, tuy rằng hiện giờ ở Kinh thành dưỡng bệnh, không biết khi nào có thể quay về nơi đóng quân ở Đông Nam, nhưng cũng là nhân vật chẳng ai dám trêu chọc. Hắn ta có một cây roi vàng trong tay, là do tiên đế lúc lâm chung ban tặng, trên đánh hôn quân dưới chém gian thần, vô cùng quyền thế.
Để gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một người tới cửa bái phỏng đều mang theo một vò rượu ngon cho hắn ta, được uống rượu sảng khoái thì hắn ta nói chuyện cũng sảng khoái, nếu là rượu kém chất lượng, hắn sẽ đuổi người ra khỏi phủ ngay lập tức. Cách leo lên Uy Viễn Hầu nhìn thì đơn giản nhưng thật ra không hề. Năm tám tuổi hắn ta theo cha xuất chinh, chín tuổi lần đầu tiên giết người, đêm đó uống rượu mạnh nhất trên đời cho say một trận ra trò, từ đó bị nghiện rượu, mặc dù chỉ có 30 tuổi đầu, nhưng có thể nói đã từng uống qua vô số rượu ngon.
Những loại rượu ngon bình thường hắn đã chướng mắt từ lâu, quỳnh tương ngọc dịch* cũng uống qua không ít, nếu muốn thỏa mãn sở thích ăn uống của hắn ta quả thực là khó như lên trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Quỳnh tương ngọc dịch: Thành ngữ Trung quốc chỉ rượu hoặc nước trái cây ngon.
Gã râu quai nón vì lấy lòng Uy Viễn Hầu, ngầm chi không biết bao nhiêu vàng thật bạc trắng đi mua rượu nhưng mãi không có kết quả. Không ngờ tình cờ gặp được Lâm chưởng quỹ tay nghề kinh người, còn lời được một bình Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết, trong lòng mừng như điên không kiềm chế được. Gã vội vã lên đường suốt ba ngày mới đến Kinh thành, lúc đến cũng không tìm khách điếm sửa sang lại mà lập tức đi đến phủ Uy Viễn Hầu xin bái kiến.
Mỗi ngày người tới Hầu phủ tặng rượu không một trăm cũng mấy chục, quản gia sao có thể để tất cả bọn họ vào, chỉ nhận bình rượu rồi đuổi gã râu quai nón đi. Gã râu quai nón không quên dặn dò hết lần này đến lần khác, nói đây là Thiên Nhật Tửu, vô cùng hiếm có, mong quản gia nhất định phải tự mình đưa đến tận tay Hầu gia, quản gia ngoài miệng đồng ý, quay đầu là mang rượu nhét vào nhà kho chuyên dùng để chứa đựng rượu ngay.
Cái bình vốn dĩ cũng chỉ lớn bằng bàn tay, rượu còn không đầy, cầm ở trong tay nhẹ hẫng, đúng là người keo kiệt! Quà tặng càng ngày càng nhiều! Ra khỏi nhà kho, quản gia phỉ nhổ gã râu ria trong bụng một phen, quay đầu là quên mất tên râu ria này, vì thế bình rượu nằm im ắng ở trên phủ đầy bụi, không ai biết.
Ở đầu bên kia, đoàn xe Lâm Đạm tiếp tục đi dọc theo con đường chính, ba người nam tử trai tráng vì phòng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bảo vệ trước sau trái phải. Bọn họ ăn bữa sáng xong là muốn ăn cơm trưa, ăn cơm trưa mà trông mong chờ ăn bữa tối, ăn bữa tối lại chạy tới hỏi Lâm chưởng quỹ có bữa khuya hay không, cuộc sống quá thoải mái. Vốn nhiệm vụ ban đầu cực kỳ nguy hiểm, ba người đi đi về về mấy tháng, mệt đến sụt bảy tám cân không có dấu hiệu giảm, có điều giờ đã có Lâm chưởng quỹ khéo tay vỗ béo trở lại, sắc mặt ngày càng hồng nhuận.
Bốn ngày sau, đoàn xe đến lỗi rẽ vào Kinh thành, đi thêm nửa ngày nữa là có thể tiến vào cửa thành phía Tây. Lâm Đạm dừng lại ở một tòa trấn nhỏ, cùng từ từ biệt ba vị tráng hán. Mấy người họ không muốn đi, nói tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên, giúp người phải giúp đến cùng, nhất quyết phải đưa Lâm chưởng quỹ đến Kinh thành nguyên vẹn, thật ra là tiếc tay nghề của nàng, nổi hứng vô lại đùa cợt.
Lâm Đạm dở khóc dở cười nhưng không thể từ chối, buộc lòng để bọn họ ở lại.
“Nương, con về rồi!” Lâm Đạm đưa một đám người đi vào một tiểu viện của gia đình nhà nông, trong viện trồng một ít rau dưa, nuôi một đám gà vịt, hoa hồng đỏ nở rộ trông rất ấm áp.
“Đạm nhi, cuối cùng con cũng về rồi!” Tề thị từ trong phòng chạy ra, nhìn người đã già đi nhiều, hai mắt đẫm lệ. Đầu năm nay bà còn có thể đi theo nữ nhi bôn ba khắp nơi học nghệ, sau sức khỏe không tốt nên trở về Kinh thành nghỉ ngơi. Kinh thành tuy lớn nhưng người nên gặp thì sớm muộn gì có một ngày phải gặp. Đột nhiên có một ngày, bà gặp phải gia đình lão Nhị ở trên đường, lão Nhị lại báo cho Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp, hai người thuê lưu manh ngày ngày tới làm phiền, bức bà thiếu chút nữa nhảy giếng.
Tề thị không thể hiểu nổi tại sao những người này đã cướp đi đồ của trượng phu bà mà còn muốn ép chết hai mẹ con bà, chẳng qua lòng người thối nát không thể đoán được, không còn cách nào khác bà đành phải về đây định cư, vậy nên mấy năm nay mới sống yên ổn.
“Nương, nương thu xếp một chút, bọn con ở đây nghỉ mấy ngày, sau đó lại đi Kinh thành.” Lâm Đạm cầm lấy gáo hồ lô múc nước cho mọi người uống.
“Còn về Kinh thành nữa?” Tề thị có chút khiếp đảm, bà thật sự bị Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp dọa sợ, mất luôn tinh thần nhất định phải đoạt lại tài sản năm đó.
“Về, đương nhiên phải về.” Lâm Đạm thản nhiên nói, biểu cảm vô cùng kiên định. Nàng từng thề rằng, chắc chắn phải giúp nguyên chủ vực dậy Lâm gia lên đỉnh với lại cũng muốn giúp Lâm Bảo Điền rửa sạch oan ức, làm sao có thể không thực hiện được? Trải qua mười năm đi qua nhiều nơi, nơi này đã trở thành quốc gia nàng, cuộc sống của nguyên chủ cũng là cuộc sống của nàng vậy nên trách nhiệm của nguyên chủ tự nhiên cũng là trách nhiệm của nàng.
“Được rồi, nương đi thu dọn đồ đạc ngay đây, gà vịt bên ngoài nương nuôi đã hơn hai tháng, các con muốn ăn thì bắt.” Tề thị xoay người trở về phòng ngủ, Lâm Đạm vén tay áo lên nói, “Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn gà Đông An và huyết vịt Vĩnh Châu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên là mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, rồi sau đó bắt đầu bận rộn.
Lâm Đạm làm giết gà vịt xong thì bỏ vào thùng sau đó đổ nước sôi lên chuẩn bị nhổ lông. Nam tử tuấn tú đứng