Chương 25: Trù nương (24)
Nhìn món ăn hình bán nguyệt trước mặt xếp trong một cái đĩa, vẫn còn bốc hơi nóng lên từng đợt từng đợt, loáng thoáng có mùi thơm ngọt của rượu gạo nhưng không quá nồng, đó là bởi vì lớp bên ngoài đã được bọc bởi bột nếp đã được lên men trong vò, có tính dính cho nên bao chặt lấy mùi hương bên trong.
Uy Viễn Hầu dùng đũa tách lớp bột nếp bên ngoài ra, một mùi thơm riêng biệt ập vào mặt, không chỉ làm y ngây ngẩn người mà đến cả đám người vây xem cũng xôn xao khó nhịn. Vì mùi hương này nồng quá nồng, kết hợp mùi rượu, mùi cỏ cây, mùi nước hầm, mùi thịt và một mùi hương rất nhẹ, hương thơm tầng tầng chồng lên nhau, nhưng không chút hỗn độn, ngược lại làm tăng thêm mong muốn của người khác với món ăn.
Cái gì gọi là món ngon? Có màu sắc hương vị đầy đủ gọi là món ngon. Lâm Đạm làm món này, nhìn không có hình dạng cụ thể, mùi cũng bình thường không đặc sắc, thế nhưng khi ngươi lột lớp gạo nếp bên ngoài ra, để hương thơm bị bao chặt bên trong bay ra, dường như trong nháy mắt món này có linh hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lát thịt băng ngọc xanh biếc thấm đẫm nước hầm nên một phần đã nhiễm chút đỏ, nhìn qua giống cánh hoa mềm mại, hơi nóng ép mỡ thịt chảy ra thấm vào bột nếp màu nâu sáng, làm cho hai loại nguyên liệu dính chặt vào nhau, trong bột có thịt, trong thịt có bột, cực kỳ ngon miệng.
Uy Viễn Hầu gắp một lát thịt băng ngọc được bọc trong bột nếp, mới cắn một cái đã kinh ngạc nhiên mở to hai mắt. Không thể nào, lát thịt quả nhiên giống y lời Lâm Đạm nói, đã hút no rượu, cắn một cái như uống một chén rượu, trong miệng đều là mùi rượu đậm đà. Nói lát thịt này cũng là một nguyên liệu nấu ăn chi bằng nói đây là một vật chứa rượu khác, chứa đầy vị thịt tươi ngon, sau khi ướp với tương và chao, mùi vị vô cùng phong phú. Lớp bột nếp bao phủ bên ngoài cũng có mùi vị độc đáo, vốn dùng để ủ rượu, sau khi bán lên men thì mềm hơn bột nếp bình thường, cũng ngọt hơn.
Các hương vị ngọt, mặn, tương, rượu hòa quyện với nhau trong miệng, càng nhai mùi rượu càng nồng không phai, lúc sau rượu vào họng hoàn toàn không có cảm giác nóng rát, ngược lại dạ dày cảm thấy ấm áp… Yêu cầu lạ lùng như thế Lâm Đạm đã thật sự làm được, nàng dùng đôi tay khéo léo nấu rượu thành món ăn, hơn nữa mùi vị hết sức tuyệt vời. Uy Viễn Hầu không tự chủ được mà liếc nhìn đối phương, cuối cùng gắp giá đậu ăn.
Giá đậu cũng ngâm rượu, bên trong trộn một ít tiêu, dầu mè, hành thái, rượu chảy ra mang mùi cây cỏ, vô cùng tươi mát ngon miệng.
Uy Viễn Hầu ăn cơm đều phải uống rượu, bình thường chỉ ăn hai đũa đồ ăn, trong bụng đã rót đầy rượu, sau đó ngủ say. Hoàng đế để y hồi Kinh để dưỡng bệnh, y càng dưỡng càng gầy, cũng vì lý do này. Hiện giờ, thuộc hạ y thấy y nguyện ý ngồi xuống ăn một bữa cơm đàng hoàng, với lại trông dáng vẻ ăn uống nhìn qua rất ngon miệng không khỏi vui mừng.
Y ăn hết đũa này đến đũa khác, ăn trông rất ưu nhã nhưng tốc độ chẳng hề chậm, qua một lát đã xử lý nửa đĩa Bún thịt ủ rượu, một đĩa giá đậu cũng chỉ còn lại một ít nước sốt. Những khách nhân còn lại nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt sáng quắc, không ngừng nuốt nước miếng. Mẹ nó, tay nghề của Lâm chưởng quỹ quá giỏi, vốn tưởng nàng làm thịt hầm đã là vị trong cực phẩm, không ngờ bún thịt còn thơm hơn thịt hầm, chỉ ngửi chỉ nhìn không được ăn quả thật là tra tấn tàn nhẫn nhất trên đời.
Ừng ực, ừng ực, đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước bọt, người khác nghe không thấy, Uy Viễn Hầu võ công cao cường nên nghe thấy rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn những thị vệ mình mang đến đang cố gắng giả vờ nghiêm túc, y quay đầu nhìn Lâm Đạm: “Cho thuộc hạ ta mỗi người một đĩa bún thịt.”
“Xin lỗi hầu gia, Dương Lâm Phì ta chỉ ủ có một vò, thịt cũng chỉ có một miếng, bây giờ đã bị ngài ăn hết.” Lâm Đạm bất đắc dĩ xua tay.
“Ủ rượu nên ủ một kho, mỗi lần ngươi chỉ ủ có một vò, sao ngươi keo kiệt thế?” Uy Viễn Hầu nhăn mặt nhưng ngữ khí lại ôn hòa hơn nhiều.
“Hồi hầu gia, ta là đầu bếp, không phải thầy ủ rượu, ta ủ rượu là do hứng thú, không phải chuyên ủ để bán.” Lâm Đạm không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
Uy Viễn Hầu híp mắt nhìn, thấy nàng chẳng có chút lo sợ gì, có chút bất đắc dĩ đứng lên. Bữa cơm này ăn quá ngon, cũng quá hợp khẩu vị y, ăn lần thứ nhất y còn muốn ăn lần hai, lần ba… Vô số lần nữa, nên cũng không dám đắc tội với nàng.
“Quên đi quên đi, cho bọn họ mỗi người một cân thịt hầm, cái này ngươi luôn có chứ?”
“Có, các vị đại ca muốn ăn cái gì, chỗ ta có giò heo hầm, lỗ tai heo, thịt ba chỉ hầm, gà hầm, vịt hầm… Đậu hủ chay hầm, lỗ ngó sen thái, đậu tương… Cũng có nhiều mùi vị, có ngũ vị hương, cay rát, chua cay, ngọt…” Lâm Đạm kiên nhẫn tiếp đón một đám thị vệ. Những người này vừa rồi còn hung hăng, hùng hổ, lúc này tất cả đều mỉm cười sáng chói, ùa ra nhìn nồi súp trước cửa như ong vỡ tổ, trông ai cũng thèm nhỏ dãi.
Lúc này Thang Cửu mới rời khỏi bên cạnh Lâm Đạm ngồi xuống đối diện Uy Viễn Hầu, cầm lấy đũa lo gắp đồ ăn cho mình.
Uy Viễn Hầu vội chặn đũa hắn lại, cười khẩy nói: “Muốn ăn tự mà gọi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thang Cửu không thèm để ý, thay đổi hướng tiếp tục gắp đồ ăn, Uy Viễn Hầu tiếp tục chặn, hai người coi đũa như bảo kiếm, ngươi tới ta đi đấu mấy chục phiên qua lại, đấu đến nổi điên, thiếu điều vén tay áo trực tiếp làm một trận.
Lâm Đạm đang bận rộn thấy vậy liền tranh thủ nói: “Gạo nếp tính dính, khó tiêu, buổi sáng không được ăn quá nhiều. Hầu gia ngài ăn nửa đĩa là đủ rồi, ăn nhiều không khéo lát nữa đau dạ dày.”
Dạ dày Uy Viễn Hầu sớm đã bị cồn ăn mòn hỏng rồi, lúc không đau nhìn có vẻ bình thường, khi đau bụng