Chương 3: Trù nương (2)
Khi Tề thị tỉnh lại thì đã đến buổi tối, thấy Lâm Đạm liền bắt đầu yên lặng rơi lệ, nghĩ đến có chút không cam lòng, trong miệng không ngừng nhắc mãi: “Từ lúc bảy tuổi con đã theo phụ thân con học nấu ăn, đến nay cũng đã có năm sáu năm rồi, gọi là đầu bếp cũng không quá, sao lại có thể thua nha đầu Nghiêm gia kia? Cũng không biết hiện giờ mọi người bên ngoài sẽ nói phụ thân con thế nào, chúng ta không thể bảo vệ thanh danh cho ông ấy, sau này gặp phụ thân con dưới suối vàng làm sao có mặt mũi đối diện với ông ấy đây? Bảo Điền, thiếp thực sự xin lỗi chàng…”
Nhìn Tề thị không ngừng gào khóc, Lâm Đạm thầm nghĩ trong lòng: Nếu là Lâm Đạm trước kia, chắc chắn sẽ vô cùng tự trách. Nhưng người đã không còn nữa, mà nàng lại đang mang thân phận người ta, cho nên cái nhà này vẫn cần nàng chịu trách nhiệm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ nguyên chủ Lâm Đạm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, khuôn mặt non nớt, nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi thật hai ba tuổi, sớm như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm quan trọng, thật không dễ dàng. Nếu không phải Lâm Đạm bỗng nhiên thay thế, cũng không biết hiện tại nàng ấy muốn đi con đường nào.
Tề thị dường như cũng lo lắng vấn đề hướng đi sau này, tiếng khóc nhỏ dần, tiếng thở dài một tiếng lại nối tiếp một tiếng. Đúng vào lúc này, hai bà vú già đi vào, nói là thay Hầu gia chuyển lời, muốn Lâm Đạm và Tề thị tiếp tục ở lại Hầu phủ, nơi này cũng không thiếu cơm cho hai miệng ăn. Lâm Bảo Điền hầu hạ Hầu gia mười mấy năm, ra chiến trường cũng đều đi theo, tình cảm không thể so đo tính toán, người đã chết, Hầu gia tuyệt đối sẽ không làm khó người còn sống.
Vĩnh Định hầu là một ông lão tham ăn, đầu lưỡi so với đa số đầu bếp còn tốt hơn, làm sao nếm không ra sự tốt xấu của hai bàn thức ăn? Nhưng hắn cố tình nói hai món ăn không khác nhau lắm, đấy là muốn thiên vị Lâm Đạm, cũng là vì bảo vệ thanh danh cho Lâm Bảo Điền. Nhưng nhi tử của ông cũng là một tiểu tử tham ăn, cái lưỡi so với hắn còn nhạy bén hơn, tính cách lại ngay thẳng, lúc này mới buộc Lâm Đạm nhận thua.
Ngày tỷ thí, các lão gia sành ăn ở kinh thành tới hơn phân nửa, quần chúng cũng tới không ít, thanh danh Lâm Bảo Điền dốc sức nhiều năm mới lập được xem như không giữ nổi nữa rồi. Hiện giờ bên ngoài đã truyền khắp nơi, mọi người đều mắng hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân khi sư diệt tổ, nếu Lâm Đạm và Tề thị rời khỏi Hầu phủ, chẳng phải sẽ bị khi dễ đến chết sao?
Tề thị cũng sợ phải đối mặt với lời đồn đại vớ vẩn, vừa nghe nói có thể ở lại Hầu phủ, lập tức thở dài nhẹ nhõm.
Lâm Đạm là một người trầm ổn lý trí, cũng rất giỏi xem xét thời thế. Nàng biết cùng Tề thị tiếp tục ở lại Hầu phủ mới là sắp xếp tốt nhất, cho dù nàng có là Lâm Đạm trước kia, đối với thế giới bên ngoài Hầu phủ không hề có hiểu biết, nếu tuỳ tiện đi ra ngoài có thể không thể sống nổi, làm sao có thể chăm sóc thêm một Tề thị ốm đau như vậy? Nhưng lại có một trực giác mãnh liệt nói cho nàng biết, nếu quả thật ở lại Hầu phủ, sẽ có rất nhiều sự việc phát sinh. Tuy rằng nàng không nhớ rõ thân phận thật sự và ký ức đã trải qua, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân không chút do dự.
Chờ nhũ mẫu đi rồi, nàng kiên định nói: “Nương, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Người sợ bên ngoài đồn đãi linh tinh, nhưng lời đồn trong Hầu phủ này mới là đáng sợ nhất, mọi người đối với nhà chúng ta chướng mắt đã lâu, hiện giờ chúng ta gặp nạn, không tránh được việc sẽ bị xa lánh ức hiếp. Trước đây, Hầu gia xem trọng phụ thân, chúng ta ở trong phủ đương nhiên có mặt mũi, nhưng bây giờ người đã nằm dưới bùn, ai cũng có thể giẫm một chân. Ta thua bởi Nghiêm Lãng Tình, đã không thể làm đầu bếp Hầu phủ được nữa, muốn ở lại phải làm nô tì nha hoàn, người cũng vậy. Hầu gia không đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ người có mặt mũi lấy tư cách khách mời mà ở lại Hầu phủ sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trù sư Hầu phủ với nhũ mẫu hay nha hoàn không giống nhau, không phải khế ước bán mình, mà là khế ước lao động, địa vị so với quản gia Hầu phủ còn cao hơn. Cũng vì vậy, Tề thị và Lâm Đạm dùng thân phận gia quyến để ở lại Hầu phủ, xem như là ở tạm. Hiện giờ tình huống không giống vậy, không có Lâm Bảo Điền, hai người không thể có nha hoàn sai vặt hầu hạ giống như trước nữa, thế nào cũng phải đến lúc tìm việc để làm.
Tề thị là một phụ nhân tâm cao khí ngạo, nghe nói nếu muốn ở lại phải là việc như vú già, liền bắt đầu thu dọn hành lý. Dù sao bà cũng không muốn lưu lạc đến bước đường phải làm việc hầu hạ người khác.
“Phụ thân con ở bên ngoài có mua nhà, còn cùng với Nhị thúc và Tam thúc con hợp tác mở một tửu lầu, nghe nói làm ăn tốt lắm. Chúng ta ra ngoài tự sinh sống, không ở lại Hầu phủ này nữa.” Tề thị mở rương bắt đầu thu dọn đồ đạc, khuôn mặt buồn bã đã giảm đi rất nhiều. Thua thì thua, bà cũng không thể nặng lời quở trách nữ nhi của mình, nói ra thì nữ nhi mới là người khó chịu nhất.
Lâm Đạm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới kéo một cái rương làm bằng gỗ tử đàn mạ vàng giấu dưới giường ra, thấp giọng nói: “Con sẽ mang Kim đao và thực đơn trả lại Nghiêm Lãng Tình, tiện đường đến chỗ Hầu lão gia xin từ chức.”
Tề thị nhìn chằm chằm cái rương một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Đi đi.”
Lâm Đạm vẫn chưa mở cái rương kia ra xem Kim đao được ngự tứ và thực đơn trong truyền thuyết kia, trực tiếp đưa đến sân Hầu phủ. Hiện giờ Nghiêm Lãng Tình vẫn là nha hoàn bên cạnh tiểu Hầu gia, làm việc vặt trong nhà bếp.
Lúc Lâm Đạm đến đó, Nghiêm Lãng Tình đang cầu xin tiểu Hầu gia đi lấy kim đao và thực đơn về giúp mình, nàng ta lo lắng Lâm Đạm không cam lòng, huỷ hoại kim đao và thực đơn. Kim đao bị huỷ còn có thể sửa chữa, thực đơn mà bị đốt đi thì việc nàng ta trăm phương ngàn kế trà trộn vào Hầu phủ còn có ý nghĩa gì? Nếu không phải Tề thị ngất xỉu, Lâm Đạm nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi, nàng ta nhất định sẽ khiến cho