Chương 43: Thiên hạ vô song (5)
Có hơn mấy trăm cao thủ siêu nhất lưu đối chiến với Lâm Đạm, mới đầu bọn họ còn cố kỵ thể diện, từng người từng người thay phiên nhau lên đánh với nàng, sau lại phát hiện nàng chém một đao làm bị thương một người, lập tức vứt bỏ cái gọi là phong phạm chính đạo, một tổ ong bổ nhào về phía trước.
Lâm Đạm đang lo không có chỗ cho nàng phóng thích tử khí trong cơ thể, tới một người nàng chém một cái, tới một đám nàng chém một loạt đao, luồng khí hung bạo chuyển hóa thành đao khí, tựa như bão táp đánh úp về phía mọi người, sau đó miệng vết thương của bọn họ hình thành sấm chớp, làm bọn họ bị sấm đánh đến da tróc thịt bong. Người khác chém một đao mạnh lắm thì tạo thành một vết thương sâu thấy xương, một đao nàng bổ tới, người có võ công không cao lập tức sẽ trở thành đống thịt, mặc dù có nội lực mạnh mẽ bảo vệ cũng khó mà chống đỡ tử khí xâm nhập.
Lúc nàng thu đao, đông đảo cao thủ vết thương chồng chất lui ra ngoài vạch, còn có mấy người đứng không vững nữa, trong cơ thể nổ bang bang bang ra rất nhiều lỗ máu, nháy mắt ngã xuống. Có điều tất cả mọi người không phát hiện, cây đao trong tay Lâm Đạm hút hết sạch sẽ từng giọt từng giọt máu dính trên thân đao, từ màu trắng bạc dần dần chuyển sang đỏ nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cây đao này cũng là lão giáo chủ giao cho Lâm Đạm, tên là Tu la đao, là cùng một bộ với quyển công pháp. Công pháp là công pháp tà ma, đao tất nhiên cũng là ma đao, chỉ là võ công nguyên chủ không có tiến triển cho nên không phát hiện ra chỗ kỳ dị của cây đao.
Lâm Đạm nắm chặt chuôi đao, khuôn mặt dính đầy máu nhưng chẳng lộ ra chút vẻ điên cuồng nào. Nàng đạp phía trước một bước, mũi chân vững vàng giữ ở vạch kia.
Lúc này Tứ trưởng lão Liên Vân thành mới nhảy từ chỗ cao xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi tu luyện công pháp hung ác như thế, nếu hôm nay tha cho ngươi, ngày sau tất sẽ trở thành tai hại cho giang hồ! Hôm nay lão phu vì chính đạo diệt trừ ngươi cái u ác tính này!” Lời còn chưa dứt đã đánh ra một chưởng.
Lâm Đạm chém bổ chưởng, trầm giọng nói: “Ta chưa từng chủ động tàn sát bất kỳ ai, đâu ra tai hại? Ta đã nói từ sớm, hôm nay, nếu các ngươi tuân thủ lời hẹn chủ động rút đi, chúng ta sẽ sống yên ổn với nhau như không có gì, nếu các ngươi đến tìm chết, đừng trách ta ra tay vô tình.”
Tứ trưởng lão Liên Vân thành cũng không muốn nói nhiều, hừ lạnh một tiếng rồi liên tục thi triển chưởng pháp, đánh qua. Ông ta đã dừng ở cảnh giới bán bộ tông sư cảnh nhiều năm, khí tức vững vàng hơn Lâm Đạm, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn Lâm Đạm, rất nhanh đã đánh tan đao khí của Lâm Đạm, từng chưởng từng chưởng đánh lên người nàng.
Lâm Đạm bị đánh đến liên tục lùi lại, phun máu tươi trong miệng ra, trong mắt chẳng có ý sợ hãi, ngược lại hô to một tiếng: “Tới đi!” Vì thế cũng chém từng đao từng đao ra, dù tất cả đều bị Tứ trưởng lão đánh tan vẫn công kích như cũ.
Kẻ thù càng mạnh, nàng càng phải dốc hết thủ đoạn đi chém giết, muốn vận tử khí tăng gấp bội. Cùng lúc đó, sinh khí trong người dâng lên cuồn cuộn không ngừng lan khắp người nàng, làm hết đau đớn vô cùng khoan khoái. Bị một chưởng đánh đến nội thương, không tính là gì so với đau đớn bị chém ngàn nhát đao.
Sau đó nàng lại thêm kinh ngạc phát hiện, bởi vì tử khí đều dùng để chiến đấu nên sinh khí tràn đầy trong cơ thể, những vết thương nhỏ do kiếm của các cao thủ đó chém trùng nhanh chóng khép lại, chẳng để lại một vết sẹo nào, mặc dù nội tạng bị đánh nát, cũng có thể khôi phục lại nhanh chóng, chiến đấu càng hăng, tốc độ miệng vết thương lành càng nhanh.
Nói cách khác, nàng luyện《 Tu la đao 》đến đỉnh, nàng sẽ biến thành một con quái vật giết không chết.
Phát hiện kinh người này vẫn không làm tâm trí Lâm Đạm dao động, chỉ làm nàng càng thêm dũng mãnh không sợ hãi. Mấy lần nàng bị Tứ trưởng lão đánh chưởng trúng rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu, lại xông lên đánh. Thoáng chốc trên mặt đất bị nàng thân thể thảm hại của nàng tạo ra mười mấy hố to. Cùng lúc đó, nàng mỗi đao chém ra ngày càng mạnh.
Mới đầu, Tứ trưởng lão còn có thể đối đầu chính diện với nàng dễ dàng, sau dần dần không thể không né tránh, về sau còn bị chém trúng mấy đao, cả người toàn là máu. Từ khi thăng lên bán bộ tông sư, đã lâu rồi ông ta chưa từng bị thương, vả lại chưa từng bị người ta bức cho chật vật thế này. Lúc này ông mới nhận ra, Lâm Đạm là một võ giả cuồng chiến, càng đánh càng mạnh hơn tu luyện vô số lần.
Nói cách khác, hiện tại ông ta đã thành đá mài đao cho Lâm Đạm, nếu đấu nữa ông ta không được lợi mà ngược còn thúc đẩy Lâm Đạm đột phá. Dù là đã đứng ở trên Đông Đường đại lục, gặp qua đủ loại cao thủ tuyệt thế, Tứ trưởng lão vẫn cho rằng, ma nữ chưa đến hai mươi tuổi ngay cả danh hào cũng không có lại là đối thủ đáng sợ nhất ông từng gặp. Ông đã có dấu hiệu sắp thua, nội lực không còn thừa nhiều lắm, chỉ rằng không chống nổi nửa canh giờ. Còn Lâm Đạm càng đánh càng mạnh, khuôn mặt vốn tái nhợt thế nhưng nhuộm hai má đỏ ửng, một đôi mắt đen láy lập loè sáng quắc, sợ là đấu ba ngày ba đêm cũng không sao.
Rõ ràng, nội lực nàng còn muốn dồi dào hơn Tứ trưởng lão, dường như trận vật lộn liều chết vừa rồi chỉ là làm nóng người mà thôi. Lần đầu gặp, có vẻ như nàng mới vừa thăng cấp, khí tức trong người còn chưa ổn định, nhưng hiện tại, khí tức nàng đã ổn định, chiêu thức mạnh mẽ, đến Tứ trưởng lão bậc cao thủ tuyệt thế cũng bị nàng bức cho liên tục tháo chạy.
Mắt thấy Lâm Đạm chém ra một loạt đao, nhắm vào cổ mình, Tứ trưởng lão vội vàng đánh ra một chưởng chặn thế đao lai, sau đó mượn một chưởng lui nhanh về phía sau, tốt xấu thế nào lại lui ra ngoài vạch ngăn