Chương 46: Thiên hạ vô song (8)
Lâm Đạm không cần dùng đuốc cũng có thể nhìn thấy trong bóng đêm, cho nên đã sớm thấy rõ tình huống xung quanh. Nói đây là địa lao không bằng nói đây là trại chăn nuôi thì hơn, còn những nữ nhân bụng to chính là súc vật được chăn nuôi. Các nàng đều bị trúng nhuyễn cân tán, cơ thể không có sức lực, chỉ có thể khóc thút thít hoặc hét to để giải tỏa đau khổ, ngay cả tìm chết cũng không làm được.
Hẳn là các nàng đã bị cưỡng bức rất nhiều lần, quần áo trên người rách nát, đếm bừa một chút thế mà người mang thai chiếm hơn phân nửa. Võ giả mặc y phụ màu xanh lại tuần tra quanh địa lao, dán nhãn lên bụng các nàng, ghi chú rõ ngày tháng, đối xử giống như hàng hóa.
Tình cảnh bi thảm thế này khác một trời một vực với sự sầm uất bên ngoài, giống như địa ngục nhân gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm di chuyển ánh mắt nhìn lòng ngực trống rỗng của mình, vốn Tu la đao nên nằm ở chỗ này, nhưng hiện giờ nó đã không còn nữa, hẳn là đã bị những võ giả đó cầm đi. Cây đao đó giống nhuw một nửa cơ thể của nàng, vì thế Lâm Đạm có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tu la đao, nó cũng ở đây, không xa lắm.
“Rốt cuộc các ngươi là ai, muốn làm gì? Sư phụ ta đâu, các ngươi mang sư phụ ta đi đâu?” Hạ Vũ Phỉ bổ nhào vào cửa lao chất vấn.
Võ giả mặc y phục màu xanh mỉm cười nói đùa: “Da vẻ sư phụ ngươi trắng nõn, tướng mạo tuấn tú, đã bị thành chủ chúng ta mang đi, sau này nhất định sẽ ăn sung mặc sướng, còn sung sướng hơn chúng ta. Ngươi an tâm ở đây sinh con cho bọn ta đi. Nào, ăn Đa tử đan* này đi, sau đó để chúng ta hưởng vui vẻ.”
*Đan nhiều con.
“Cái đồ quỷ gì vậy!” Hạ Vũ Phỉ muốn đan dược đan dược nhưng phát hiện tay chân mình càng ngày càng mềm nhũn ra, chẳng có chút sức nào. Lúc này nàng ta mới phát hiện đuốc trên vách tường đang tản ra một mùi hương kỳ dị, che đi mùi máu tanh, hẳn là nhuyễn cân tán.
Vài tên võ giả mặc y phục màu xanh thấy nàng ta nhũn người ngã xuống, còn Lâm Đạm ngồi dựa vào góc tường suốt từ nãy đến giờ, có vẻ bỏ ý định chống cự nên mở cửa lao đi đến, chỉ vào Hạ Vũ Phỉ nói: “Nhân súc* đẹp thế này lâu rồi ta chưa gặp, nếm thử cái này trước đi.”
*Nhân súc: Hiểu nôm na là người nhưng bị xem như súc vật.
“Thật ra cái kia cũng không tồi.” Một võ giả mặc y phục màu xanh khác chỉ vào Lâm Đạm nói.
Mặc dù dung mạo Lâm Đạm kém Hạ Vũ Phỉ, nhưng cũng được coi là xinh đẹp rực rỡ, hiện giờ khuôn mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi như máu, làm cho có cảm giác dụ hoặc. Nàng ngồi ở chỗ tối, lại mặc y phục màu đen cho nên không ai thấy, giờ bị ánh sáng chiếu vào, như ánh sáng đom đóm ban đêm, không bị bỏ qua.
Võ giả thủ lĩnh hết nhìn nàng lại nhìn Hạ Vũ Phỉ, chần chờ nói: “Nghe Chu Nhị nói, khi người này vào thành cả người đều là máu, còn cầm một thanh đao, hẳn là nhân vật hung ác.”
“Nhân vật hung ác cỡ nào ăn Hóa công tán và ngửi Nhuyễn cốt hương của chúng ta đến cả bán bộ tông sư còn ngã xuống nữa là. Ta thích chơi loại hung ác này, kích thích!”
“Vậy được rồi, hạ nàng ta Đa tử đan đi, chúng ta từ từ sắp xếp.” Gã thủ lĩnh còn chưa dứt lời, có tiếng kêu gào thê lương vang lên từ nhà giam bên cạnh, ngay sau đó tất cả nữ nhân đều nhốn nháo, khóc khóc, kêu gào, giống như địa ngục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có nhân súc muốn sinh, mau đưa nàng ta ra ngoài!” Đoàn người lập tức chạy ra ngoài nhà giam, đến cửa cũng quên đóng.
Mắt Hạ Vũ Phỉ sáng bừng lên có điều ngay cả ngón tay út nàng ta còn không nhúc nhích được huống chi chạy trốn. Nàng ta khó khăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm cửa lao mở rộng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng. Rồi rất nhanh sau đó tình cảnh thảm thiết trước mắt khiến cho nàng ta quên mất phẫn nộ, chỉ còn lại sợ hãi.
Chỉ thấy những người đó cột một nữ tử bụng to vào trên cột, liên tục dùng gậy nghiền áp* bụng nàng ấy, máu bắn ra, phía dưới có dùng chậu hứng lấy, sau đó một tiếng thịch một âm vang lên, một thai nhi nhỏ bé rơi ra, tay chân hơi giật giật, mũi miệng bị nước ối chặn lại khóc không ra tiếng. Những người này cũng không lo sống chết của thai nhi, tiếp tục dùng gậy gộc nghiền áp bụng nữ tử, vì thế liên tiếp vang lên mấy tiếng thịch thịch, không ngờ lại có ba bốn thai nhi rơi vào chậu máu, trên bụng còn có cuống rốn thật dài.
*Giống như dùng gậy lăn bột.
“Còn nữa không?” Giả võ thủ lĩnh hỏi.
“Hẳn là còn.” Một người trong đó đáp.
Bọn họ tiếp tục dùng gậy nghiền áp nữ tử, cho đến khi nữ tử liên tục gào hét thảm thiết, máu tươi đầm đìa. Hai khắc sau, nàng ta hôn mê, phía dưới chảy ra từng luồng máu, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt. Võ giả mặc y phục màu xanh cũng không để ý đến chết sống của nữ tử, chỉ lo sờ soạng bụng nàng ta, xác định bên trong không còn thai nhi mới lấy móc câu móc nhau thai ra, bỏ vào chậu máu rồi mang đi.
Hạ Vũ Phỉ nhìn đến mắt mình muốn nứt ra, tim gan nguội lạnh, lúc này mới rõ vì sao những võ giả mặc y phục màu xanh gọi những nữ nhân đó là nhân súc. Các nàng bị giam giữ để liên tục sinh con, chẳng khác gì gà mái đẻ trứng. Đoán chừng những thai nhi đó cũng giống y như trứng gà, bị mấy võ giả mặc y phục màu xanh đó cầm đi ăn luôn!
Hạ Vũ Phỉ bị suy nghĩ của mình dọa sợ, quay đầu đi không ngừng nôn khan, nôn xong lại bắt đầu im lặng rơi nước mắt. Quá thảm, những nữ nhân này thật sự quá thảm! Các nàng bị hạ độc, hủy hoại, làm nhục, chờ sinh mệnh bị bóc lột sạch sẽ thì bị vứt bỏ như rác rưởi. Nơi này là địa lao, rõ ràng là một địa ngục, những võ giả mặc y phục màu xanh ấy chính là ma quỷ!
Đang lúc tỉ tê khóc, thi