Chương 49: Thiên hạ vô song (11)
Lâm Đạm không quen dùng tiền của người khác, có điều từng giây từng phút nàng đều chịu đựng đau đớn, có thể để cho mình thoải mái hơn một chút, nàng cũng không từ chối, vì thế đi theo Bạch Nham trở về khách điếm, còn dùng một cuốn sách nhỏ và một cây bút ghi giấy nợ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Bạch Nham cảm nhận được cái gì gọi là “Dở khóc dở cười”, chẳng biết tại sao không trả giấy nợ lại mà gấp ngay ngắn, cất vào trong tay áo.
“Bảng truy nã giang hồ là chuyện như thế nào?” Lúc ăn cơm, Lâm Đạm giống như lơ đãng hỏi.
“Bảng truy nã giang hồ là bảng danh sách của Liên Minh Giang Hồ phát ra, ghi lại nhiều người ác chuyện ác, nếu ai có thể bắt kẻ ác trên bảng danh sách đưa đến Liên Minh Giang Hồ, là có thể lĩnh tiền thưởng tương ứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao có thể xem bảng danh sách?”
“Ở Liên Minh Giang Hồ. Mỗi một thành trì đều có thiết lập phân đà của Liên Minh Giang Hồ, ở đây cũng có, ngươi muốn đến xem không?”
“Cơm nước xong thì đi ngay.” Tốc độ ăn cơm của Lâm Đạm nhanh hơn. Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu cảm giác anh hùng hảo hán bị một văn tiền làm khó là như thế nào, ở trọ phải viết giấy nợ, ăn cơm phải viết giấy nợ, đúng là không thoải mái chút nào.
Hai khắc sau, hai người xuất hiện ở phân đà Liên Minh Giang Hồ, nói là phân đà nhưng diện tích vô cùng rộng lớn, cổng phía trước có treo bốn chữ to mạ vàng “Liên Minh Giang Hồ”, phía sau nối liền với hai tòa đại điện, một là điện Chiếu Huấn, một là điện Diễn Võ, đều vô cùng to.
“Đi điện Chiếu Huấn.” Có vẻ Bạch Nham rất quen thuộc với Liên Minh Giang Hồ, nhấc chân đi ngay. Lần này đổi ngược thành Lâm Đạm nhắm mắt đi theo đuôi ở sau lưng hắn.
Hai người tiến vào điện Chiếu Huấn, trên vách tường treo song song hai bảng danh sách, một cái là bảng truy nã giang hồ, một cái là bảng cao thủ giang hồ, cách một khoảng thời gian sẽ có võ giả vượt lên, dùng khăn vải lau tên trên bảng danh sách đi thay tên mới.
Lâm Đạm vừa vào điện thì phát hiện mình đã leo lên bảng cao thủ giang hồ, hạng còn không thấp, không ngờ thay thế vị trí của Tứ trưởng lão, đứng vị trí thứ tư trong xếp hạng bán bộ tông sư, hạng trên đó là năm vị đại tông sư, theo thứ tự là phái Tiêu Dao tông - Tiêu Dao Tử; Minh Thủy Cung - Ngụy Cừ; Bàn Nhược tự - Pháp Chiếu đại sư; Viêm Hoàng thành - Viêm Hoàng và Liên Vân thành - Vân Đế.
Ánh mắt Lâm Đạm dừng trên hai chữ “Vân Đế” một lát, sau đó nhìn sang bảng truy nã bên cạnh. Có rất nhiều võ giả đứng ở dưới danh sách, cẩn thận tính toán có thể làm ăn một chút. Bảng truy nã dựa theo mức độ cao thấp của võ công, càng lên cao, võ công của mấy kẻ ác càng cao, tuy không có đại tông sư, nhưng có xuất hiện vài vị bán bộ tông sư, trên lệnh truy nã còn ghi chép cặn kẽ những chuyện ác mà mấy kẻ xấu đó làm, còn có năm tháng bị ghi lên bảng danh sách với số tiền thưởng…
Lâm Đạm nhìn kỹ, phát hiện kẻ ác đứng đầu bảng xếp hạng truy nã đã bị truy nã hơn hai mươi năm, nhưng chẳng có người nào có thể đưa gã ra ngoài ánh sáng. Hiện tại hắn không những không thu tay lại mà còn làm nhiều chuyện ác hơn, liên tiếp có người gia nhập hàng ngũ treo giải bắt gã, số tiền tích lũy đạt tới năm mươi vạn lượng hoàng kim. Những ác nhân xếp hạng sau gã này cũng không thấp được treo thưởng ba mươi vạn, hai mươi vạn, mười vạn, đều đếm bằng hoàng kim.
Lâm Đạm nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng im lặng tính toán: Nếu mình bắt hết những người, chẳng mấy chốc là có thể phú khả địch quốc*, ngày sau tiền dùng không hết, muốn ở mấy gian thượng phòng thì ở mấy gian thượng phòng, muốn ăn mấy bát cơm thì ăn mấy bát, ngày sau sống thoải mái miễn bàn.
*Có nghĩa tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.
Nàng mải mê suy nghĩ, mắt phượng hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh ánh lên sự vui thích. Bạch Nham chẳng thèm liếc nhìn bảng danh sách một cái, chỉ yên lặng chăm chú nhìn Lâm Đạm.
Ngoại hình của hai người chói mắt, khí chất xuất chúng, mau chóng thu hút sự chú ý của người khác. Có người thì thầm: “Nữ, mười bảy tám tuổi, mặc y phục màu đen, tay cầm đại đao, dài sáu thước, chẳng lẽ người này chính là Lâm Đạm Đông Thánh giáo?”
“Không có khả năng, tuyệt thế cao thủ giống nàng làm sao mà đến xem bảng truy nã được, cũng không sợ mất thân phận à.” Lập tức có người lắc đầu phủ định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi bước lên hàng ngũ bán bộ tông sư, đứng trên đỉnh võ đạo, rất nhiều võ giả trở nên xa cách với người thường, xây dựng hình tượng cao thâm khó lường, việc vặt đều giao cho thủ hạ đi xử lý, còn mình thì chuyên tâm tu luyện, muốn luyện đến cảnh giới cao hơn. Đạo lý tập võ không tiến tất lui, không ai muốn mình bị người khác ném lại ở phía sau.
Võ giả tới điện Chiếu Huấn nhận lệnh truy nã đều là người cần tiền gấp hoặc chuyên săn tiền thưởng. Thử nghĩ một chút, nếu bọn họ có thể trở thành cao thủ bán bộ tông sư như vậy, sớm đã độc bá một phương rồi, làm gì lại đi vất vả kiếm tiền kiểu này.
“Không phải không phải, chắc chắn là không phải.” Nhiều người lắc đầu hơn, sau đó dời tầm mắt, nhìn về phía bảng danh sách.
Bạch Nham nghe thấy hết không biết nên khóc hay cười, có cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh. Đâu ai ngờ Lâm Đạm hành xử khác người như thế, sau khi thăng lên bán bộ tông sư không những không ở lại kế thừa Đông Thánh giáo, ngược lại đi phiêu bạt giang hồ, bây giờ còn nghèo đến không có tiền uống nổi một chén nước.
Hắn đặt nắm tay bên môi, cười khẽ ra tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Đạm vô cùng dịu dàng. “Thấy được không? Ngươi định nhận một đơn à?” Hắn đi đến cạnh Lâm Đạm khẽ hỏi.
“Cũng được.” Lâm Đạm lập tức đi đến chỗ nhận lệnh truy nã, nói: “Đưa lệnh truy nã số 1, số 2, số