Chương 59: Chiến thần (5)
Mấy ngày nay Đinh Mục Kiệt vẫn luôn tự nói với chính mình rằng đừng nên nghĩ nhiều, sau khi thành hôn với Lâm Uyển xong tất cả mọi chuyện đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng lúc này hắn lại không thể không suy nghĩ nhiều, vì thế nghiêm túc nói: “Hương nhi, muội đừng vội, bây giờ muội hãy kể đầu đuôi câu chuyện xảy ra hôm nay lại một lần nữa, càng tỉ mỉ càng tốt, đừng bỏ sót bất cứ chi tiết nào cả.”
Đinh Hương lau nước mắt, nhớ lại nói: “Hôm nay muội và Lâm tỷ tỷ hẹn nhau cùng đi đến chỗ tỷ ấy chơi, sau khi vào tiểu viện muội phát hiện tỷ ấy đang lựa chọn trang sức, những kim trâm kim bạc từng cái từng cái được bày trong hộp gấm, vô cùng xinh đẹp. Muội không nhịn được nhìn thêm vài lần, Lâm tỷ tỷ nói muốn tặng một cái tặng cho ta.”
Nói đến đây, nàng hơi hoảng hốt sợ hãi, nhưng thấy ca ca vẫn không tức giận, lúc này mới tiếp tục: “Muội… Muội thực sự rất thích những trang sức đó, trong lòng nghĩ thầm dù sao Lâm tỷ tỷ cũng đã là tẩu tử của muội, có lẽ không sao đâu nên mới chọn một cây ngân trâm. Đại nha hoàn bên cạnh Lâm tỷ tỷ nói muội rất có mắt nhìn, món trang sức muội chọn rất tinh xảo, nhưng không hiểu sao lại nói đến bộ diêu Bách hoa đoàn phượng kim mà lão thái quân gửi ở chỗ Thạch di đó, bộ diêu đó thực sự là một vật vô cùng khéo léo, đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời, đừng nói đến những cửa hàng trang sức ngoài phố, có lẽ ở trong cung cũng không thể nhìn thấy thường xuyên. Ca, ca cũng biết, Thạch di đến từ Miêu Cương, am hiểu nhất là chế tạo trang sức vàng bạc, còn biết chế biến một loại nước thuốc để đánh bóng những đồ trang sức cũ xưa trở nên sáng bóng như mới. Lão thái quân đưa bộ kim diêu ấy cho Thạch di cũng chính là để cho nàng đánh bóng lại, ngày mai sẽ lấy lại.”
Đinh Hương bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: “Muội cảm thấy vô cùng tò mò nên đã năn nỉ Lâm tỷ tỷ mang bộ kim diêu ấy ra cho muội xem một chút. Ca, huynh phải tin muội, muội thực sự chỉ muốn liếc mắt nhìn xem một cái mà thôi, không có ý định chạm tay vào nó nhưng lúc mang bộ kim diêu ấy ra, một nha hoàn bỗng nhiên nói với muội rằng bộ diêu Bách hoa đoàn phượng kim được làm giống như thật, lúc cài trên đầu bước đi, đôi cánh và lông đuôi sẽ cử động tựa như muốn bay lên chín tầng mây vậy. Nghe được những lời này trong lòng muội cảm thấy hơi ngứa ngáy nên đã cầm bộ diêu ấy lên quơ quơ mấy cái, muốn xem xem rốt cuộc đôi cánh và lông đuôi kia sẽ cử động như thế nào, nhưng kết quả vừa mới lắc hai cái, cánh của phượng hoàng đã gãy làm đôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như Đinh Hương đã bị hoảng sợ đến tột cùng, càng khóc đến mức không thở nổi: “Mặc dù lúc ấy muội… Muội rất sốt ruột nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy lo lắng, chỉ cho rằng cùng lắm là đền tiền bộ kim diêu ấy cho lão thái thái là được. Nhưng mấy nha hoàn của Lâm tỷ tỷ lại nói rằng bộ kim diêu ấy chính là bảo bối và lão thái quân mang từ nhà mẹ đẻ đến, rất có linh tính, có thể bảo vệ việc cưới xin cả nhà bình yên thuận lợi, phúc vận cả đời, cho đến tận bây giờ đã truyền qua chín đời, chờ đến khi lão thái quân qua đời còn phải đưa về nhà mẹ đẻ, tiếp tục truyền đến đời khác, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.”
“Nghe được những lời này muội sợ hãi đến choáng váng, không biết phải làm sao bây giờ? Ca ca, huynh phải tin muội, nếu như muội biết được bộ diêu ấy quý trọng như thế cho dù có tò mò như thế nào đi chăng nữa muội cũng tuyệt đối không chạm vào.” Nói đến đây, giọng điệu Đinh Hương khẽ chậm lại: “Cũng may còn có Lâm tỷ tỷ che chở, tỷ ấy nhanh chóng thả bộ diêu ấy lại trong hộp rồi bảo muội lập tức trở về nhà, cứ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn tỷ ấy thì đến chỗ lão thái quân thỉnh tội, thay muội gánh chịu chuyện này. Hai nha hoàn lén lút đưa muội đến cửa hông, dọc theo đường đi không ngừng than ngắn thở dài, sắc mặt vô cùng khó coi. Trong lòng muội cảm thấy áy náy nên đã nói hai người bọn họ Lâm tỷ tỷ sẽ như thế nào, các nàng nói Lâm tỷ tỷ vốn đã không được lão thái quân yêu thương sủng ái, trải qua chuyện này càng thêm tồi tệ, dùng gia pháp là chuyện không thể tránh được, cũng may Lâm tỷ tỷ sắp xuất giá, nếu bị lão thái quân ghét bỏ cùng lắm cũng chỉ hơn nửa năm mà thôi, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được.”
Đinh Hương dụi mắt một cái, tiếp tục nói: “Trong lòng muội cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho cam, Lâm tỷ tỷ là đại tẩu của muội, sao muội có thể để tỷ ấy gánh chịu thay muội cơ chứ? Dù sao lão thái quân cũng là người nhà của tỷ ấy, cho dù gả ra ngoài, tỷ ấy cũng phải tận hiếu trước mặt lão thái quân, nếu như tình cảm giữa hai người họ xảy ra vết nứt, Lâm tỷ tỷ ở nhà mẹ đẻ sẽ xấu hổ lúng túng đến nhường nào. Nhưng muội thì khác, muội chỉ là một người ngoài, coi như lão thái quân có ghét bỏ như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến muội cả, vì thế muội đã quay trở lại đích thân thỉnh tội với lão thái quân.”
“Lão thái quân vô cùng tức giận, mắng muội chỉ là người xuất thân từ một gia đình bình thường, còn quát Lâm tướng quân tại sao lại phải chọn một thông gia như nhà mình, có cảm thấy mất mặt không? Muội vừa xấu hổ vừa lúng túng, hận không thể đào một lỗ dưới đất chui xuống, Lâm tỷ tỷ cũng chẳng dám nói bất cứ lời nào. Sau đó Lâm đại tiểu thư đến cầm bộ diêu lên nhìn xem một chút, còn nói “cửu” đã là con số vô cực, phàm là những vật đã truyền qua chín đời đều đã hao tổn hết linh khí, trời cao định sẵn nó không thể truyền cho thế hệ tiếp theo nữa. Sở dĩ muội làm hỏng bộ diêu này chính là do lão thiên gia mượn tay muội đến cắt dứt đoạn trần duyên này mà thôi, không hề liên quan gì đến bản thân muội.”
Nói đến đây, rốt cuộc Đinh Hương cũng ngừng khóc, cảm kích nói: “Từ trước đến nay người mà lão thái quân vẫn luôn yêu thương nhất chính là đại tiểu thư, hơn nữa ngài ấy còn hết lòng tôn thờ Phật giáo và số mạng, nghe được những lời này lập tức nguôi giận, cũng không trách phạt bọn muội nữa, chỉ cảm khái xúc động một phen rồi đưa muội rời khỏi Lâm phủ. Nhưng trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng áy náy, sau khi trải qua chuyện này lão thái quân nhất định sẽ coi thường chúng ta, coi thường ca ca, cuối cùng vẫn là muội gây họa.”
Đinh mẫu vội vàng ôm nữ nhi vào ngực an ủi, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Không nghĩ đến con người đại tiểu thư lại tốt bụng như vậy. Nếu hôm nay không phải nàng ấy thay các con giải vây, các con nào có thể dễ dàng thoát thân như vậy! Sau này con cũng đừng mắng đại tiểu thư nữa, còn phải đích thân đến chỗ người nói lời cảm tạ đấy. Đương nhiên Uyển nhi cũng rất tốt, vào thời điểm mấu chốt còn biết che chở bảo vệ còn, tương lai nàng gả vào nhà chúng ta, còn phải kính trọng nàng, nghe lời nàng biết không?’’
“Nương, con hiểu, đại tiểu thư là người tốt, trước kia là con đã trách lầm nàng. Uyên nhi tỷ tỷ lại càng tốt, giống như tỷ tỷ ruột thịt của con vậy!’’ Trải qua chuyện này, ánh mắt của Đinh Hương với Lâm Đạm đã tốt hơn so với trước kia, đối với Lâm Uyển lại càng thêm sùng bái.
Đinh Mục Kiệt xoa xoa đầu muội muội, cũng mở miệng an ủi mất câu, sau khi trở về thư phòng lại ngồi bên cửa sổ trầm tư, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên những cảm xúc phức tạp khó bề phân biệt. Ngồi từ ban ngày cho đến tận đêm khuya, cuối cùng hắn cũng mở cửa đi ra ngoài, bóng lưng nhìn qua có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hôm sau, hắn tiêu tốn một số tiền lớn mua