Chương 65: Chiến thần (11)
Đêm đó Lâm Đạm không những không bị đưa đi mà còn được ở trong lều trại riêng của mình. Mặc dù nàng là nữ nhân nhưng trong quân doanh này chẳng có bất cứ người nào dám đánh chủ ý lên người nàng, không phải e dè thân phận nàng mà là sợ hãi võ công của nàng. Lâm Thanh cầm một bộ áo giáp đến, xấu hổ nói: “Tỷ tỷ, đến tận bây giờ ta vẫn không biết tỷ lại lợi hại đến thế, nếu như ta cũng có võ công cao cường như tỷ thì tốt biết mấy, có lẽ sẽ không phải trơ mắt nhìn tổ phụ và các thúc bá huynh đệ trong nhà bị giết hại, là ta vô dụng, hu hu hu…’’
Lâm Đạm nhíu này nói: “Khóc cái gì chứ, trên chiến trường khốc liệt này nước mắt chính là thứ vô dụng nhất, cho dù máu trên người đệ chảy hết, đệ cũng tuyệt đối không được rơi lệ.’’
Lâm Thanh vội vàng lau sạch nước mắt, lúng túng nói: “Ta biết, đây sẽ là một lần yếu đuối cuối cùng của ta. Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ báo thù cho mấy người tổ phụ! Chỉ là, rõ ràng tỷ đã đánh thắng Tiết Chiếu, có thể quang minh chính đại đảm nhận chức vị chủ soái, tại sao lại nhường vị trí ấy cho Lý Hiến? Tỷ biết không, nếu không phải vì cứu hắn, tổ phụ chắc chắn cũng không hãm sâu vào trận địa mai phục của quân địch, cuối cùng chết thảm.’’
Lâm Đạm mặc bộ áo giáp Lâm Thanh đưa đến vào người, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Sở dĩ đệ có thể sống sót đứng ở nơi này, không phải cũng là do rất nhiều tướng sĩ dùng tính mạng của mình để đánh đổi sao? Vậy người thân của bọn họ có phải cũng nên hận đệ hay không?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Lâm gia, rất nhiều tướng sĩ đã liều mạng đi cứu Lâm Thanh, khó khăn lắm mới có thể kéo hắn từ trong trận địa của địch trở về quân doanh. Nhớ đến những người đó trên trời có linh thiêng, nghĩ đến những người thân bị bọn họ để lại bơ vơ không nơi nương tựa, Lâm Thanh lập tức cứng họng im lặng.
“Tất cả mọi người sẵn lòng không tiếc mạng sống của mình đi cứu đệ, đó chính là tình bằng hữu cùng nhau chiến đấu, nghĩa bạc vân thiên*, tổ phụ sẵn lòng hy sinh tính mạng cứu Lý Hiến cũng là cam tâm tình nguyện. Ở trong quân đội này, người cùng sinh cùng tử sát cánh chiến đấu chính là thân nhân của chúng ta, thân nhân giúp đỡ lẫn nhau, chèo chống lẫn nhau vốn là chuyện bất di bất dịch, tại sao lại nói đến hai chữ hận thù?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh, vạch trần nói: “Người đệ hận không phải bọn họ mà chính là bản thân mình, hận mình bất tài vô dụng cho nên không cứu được bất cứ người nào, có phải thế không? Nếu đệ cứ tiếp tục để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này nữa thì lúc ra chiến trường đệ cũng sẽ bị phân tâm, đến lúc đó lại phải hy sinh biết bao nhiêu tính mạng của các tướng sĩ để cứu đệ. Lâm Thanh, đệ họ Lâm, chẳng lẽ vì thế mà mạng sống của đệ cao quý hơn người khác sao? Nếu đệ vẫn nghĩ như thế thì ngày mai đệ hãy ngoan ngoãn ở lại doanh trại, đừng xuất trận nữa.’’
*Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.
Lâm Thanh bị tỷ tỷ dạy dỗ đến mức không dám ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy bi phẫn và oán hận nhưng từng giọt từng giọt dần dần lắng đọng lại, cuối cùng biến thành thư thái và kiên định.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi. Đệ không nên giận cá chém thớt lên bất cứ người nào.’’ Hắn nức nở nói.
“Biết sai chịu sửa là chuyện tốt, phải biết trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đệ phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Sau này ta còn muốn mang đệ và phụ thân an toàn trở lại Kinh thành một lần nữa.’’ Lâm Đạm thận trọng nói: “Đệ cũng đừng hy vọng ta sẽ đi tranh đoạt chức vị chủ soái với Lý Hiến. Ta là nữ nhân, lại không có kinh nghiệm đối chiến, cho dù đã tạo thành một chút danh vọng đi chăng nữa nhưng suy cho cùng sự tín nhiệm của các tướng sĩ đặt vào ta vẫn chưa đủ. Nếu ta đảm nhận chức chủ soái, sự tin phục trong lòng họ chính là giả, đến lúc đó tinh thần chiến đấu khó có thể khơi dậy. Nhưng Lý Hiến là người chiến đấu của họ, đã từng cùng bọn họ kề vai chiến đấu vào sinh ra tử, năng lực của hắn sớm đã được các tướng sĩ thừa nhận, cho nên hắn càng thích hợp ngồi lên vị trí ấy hơn so với ta, đệ hiểu chưa?’’
“Ta hiểu, ta đều nghe theo tỷ tỷ...’’ Lâm Thanh liên tục gật đầu, biểu cảm tôn sùng. Nhưng hắn không mảy may phát hiện, vị tỷ tỷ mà hắn đã từng xa cách kinh thường bây giờ lại trở thành người hắn tin tưởng nhất.
Đứng ngoài cánh cửa lắng nghe những lời này vẻ mặt Lý Hiến trở nên vô cùng phức tạp, một lát sau hắn lại lặng lẽ rời đi, chưa từng bước vào lều trại. Hắn vốn dĩ muốn nói chuyện với Lâm Đạm một lần để cởi bỏ những khúc mắc của hai người, nhưng bây giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa. Hắn phát hiện Lâm Đạm la một người hào phóng biết nhìn xa trông rộng, tất cả mọi chuyện đều thông suốt cặn kẽ, căn bản không cần người ngoài chỉ điểm. Sự xuất hiện của nàng tựa như một khúc gỗ nổi lềnh bềnh giữa dòng sông rộng lớn, khiến cho Lý Hiến đang đứng bên bờ tuyệt vọng tìm được một tia hy vọng, mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng an toàn.
Đêm nay Đinh Mục Kiệt cũng không thể yên giấc, khuôn mặt của Lâm Đạm không ngừng hiện lên trong giấc mơ, lúc là nàng của đời trước, lúc là nàng của đời này. Thỉnh thoảng những hình ảnh đong đưa mờ ảo ấy bỗng trở nên rõ ràng, hai người bọn họ đối mặt nhìn nhau qua một cánh cửa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta làm như thế là muốn bảo vệ ngươi, tại sao ngươi lại không hiểu? Đến biên ải rồi ngươi có thể làm được gì?’’
Lâm Đạm đứng trong cánh cửa gằn từng câu từng chữ nói: “Ta có thể làm gì ư? Ta có thể chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, kết cục như vậy vẫn tốt hơn là phải chết già trong hậu viện này của ngươi.’’
Rồi khuôn mặt kiên định của nàng bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh trong bóng đêm, Đinh Mục Kiệt vô cùng hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra giữ lấy nhưng lúc này lại đột nhiên tỉnh giấc từ trong giấc mộng như thực như ảo ấy, hắn cảm giác đầu đau như sắp nứt, trái tim như bị dao cắt. Đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lâm Đạm ở đời trước. Hắn luôn cho rằng chẳng qua Lâm Đạm đang tức giận nói lẩy với hắn, không phải là sự thật, nhưng mãi cho đến tận bây giờ Đinh Mục Kiệt mới phát hiện, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nói láo. Nàng có năng lực tung hoành ngang dọc sa trường, cũng có quyết tâm da ngựa bọc thây, nhưng hắn lại luôn dùng ánh mắt cố chấp đối xử với nàng, dùng những suy nghĩ ích kỷ hẹp hỏi suy đoán con người nàng, ngẫm lại quả thực vừa buồn cười vừa đáng khinh bỉ!
Đinh Mục Kiệt ngây người ngồi trên giường, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần, đột nhiên nghe được tiếng kèn hiệu quân đội tập kết mới nhớ ra hôm nay Lâm Đạm phải ra chiến trường. Hắn vội vàng chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện đội quân đã xuất phát, Lâm Đạm cưỡi ngựa thong dong đi đến tiền tuyến, đừng nói đến chuyện dặn dò hắn một câu mà ngay cả một cái quay đầu liếc mắt nàng cũng chưa từng.
Nhưng hắn vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng, cho đến khi một thứ chất lỏng nóng bỏng chảy xuống từ trong hốc mắt mới đột nhiên tỉnh táo.
…
Hai quân quyết định đối đầu với nhau ở một vùng đất bằng phẳng, chỉ cần chưa nghe thấy tiếng trống trận rền vang thì đều án binh bất động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Lệ đứng trong ngàn vạn quân lính, cao giọng hô: “Lâm Thanh đã đến? Mau ra đây nhìn xem ta cũng mang phụ thân ngươi đến này!’’ Hắn vừa vung tay lên thì bên cạnh lập tức xuất hiện một cái giá, mấy tên lính loạng choạng xoay chuyển trục bánh xe, chậm rãi treo một nam nhân cả người đều là máu lên cao.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ, Lâm Thanh bi thương hô lên một tiếng phụ thân, hai chân thúc vào bụng ngựa muốn xông lên phía trước thì lại bị Lâm Đạm kịp thời giữ chặt lại. Nàng vượt qua đám binh lính của mình, khiêu chiến Mạc Lệ,