Chương 67: Chiến thần (13)
Lâm Thanh bị hành động bất ngờ tự làm bị thương mình của Lâm Đạm dọa cho sợ hãi, nhất thời sững sờ tại chỗ. Lý Hiến nhanh chóng phản ứng lại đầu tiên, hắn tiến lên ôm nàng rời đi nhưng Lâm Đạm vẫn cố chấp quỳ trên mặt đất, không hề động đậy dẫu chỉ một chút, phảng phất như có ngàn cân đè nặng.
Đinh Mục Kiệt cũng chạy đến giúp đỡ, đỏ mắt nói: “Lâm Đạm, ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại làm đến nông nỗi này! Nguyên soái và tướng quân đều đang ở trên trời nhìn ngươi đấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không trách ngươi đâu! Ngươi mau đứng dậy đi! Người đâu, mời quân y đến đây, nhanh lên!’’ Sống lại hai đời, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như thế này, từ tận sâu trong lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả thành lời. hắn sợ Lâm Đạm sẽ cứ thế rời đi, giống như Lâm lão nguyên soái, Lâm tướng quân và tất cả con cháu Lâm gia. Hóa ra nhắc đến chuyện chết trận sa trường, da ngựa bọc thây có vẻ lừng lẫy anh hùng như thế nhưng lúc thực sự phải đối mặt với nó lại gian nan đến vậy.
Lâm Đạm bình tĩnh kiên định hất tay Đinh Mục Kiệt và Lý Hiến ra, lại liếc mắt nhìn đến vị quân y vội vàng chạy đến một cái. Vị quân y kia bị ánh mắt nhuốm máu của nàng dọa cho sợ hãi liên tục lui về phía sau, không dám đến gần. Lúc này Lâm Đạm mới nhìn về phía Lâm Thanh, từng câu từng chữ nói: “Nếu ngày mai ta phải chết thì hãy cứ coi như tội danh giết phụ thân ta đã chuộc lại; còn nếu ta không chết, ta nhất định sẽ diệt quân Hung Nô… Báo thù có tất cả con cháu Lâm gia, cho tất cả các tướng sĩ đã tử trận, được không?’’
Đến lúc này Lâm Thanh mới hồi phục lại tinh thần, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa gào khóc: “Tỷ tỷ, ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Lúc nãy ta không nên nổi giận với tỷ, ta chỉ giận bản thân mình bất tài vô dụng mà thôi. Tỷ mau đứng dậy để cho quân y băng bó vết thương đi, ta cầu xin tỷ đấy!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Lâm Đạm lại không để ý đến hắn, không nói một lời quỳ gối trước linh đường, mặc cho máu tươi từ bụng mình ào ạt chảy ra bên ngoài. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì Lâm Thiết thực sự do chính tay nàng giết chết, tội danh giết phụ thân này nàng nên gánh vác. Lúc đó nàng vẫn luôn không ngừng tu luyện nội lực nhưng lại phát hiện bản thân tựa như đã chạm vào một vách ngăn kiên cố nào đó, với công lực trước mắt của nàng căn bản không thể nào phá vỡ được lớp chắn ấy. Nói cách khác, cho dù nàng chưa từng đắn đo băn khoăn, tiếp tục tu luyện võ công thì cũng không thể cứu được Lâm Thiết.
Đôi khi nhân lực sẽ trở nên nghèo nàn, tất cả mọi thứ nếu đã cố gắng làm hết sức mình thì chỉ còn có thể trông chờ vào ý trời mà thôi. Nghĩ đến đây, rốt cuộc Lâm Đạm cũng buông xuống chút tự trách cuối cùng trong lòng mình, rơi vào trầm mặc.
Lâm Thanh đau khổ khuyên nhủ Lâm Đạm, mỗi lần lắc lư người nàng lại thấy càng nhiều máu tươi chảy ra từ trong bụng nàng, nhất thời không dám lộn xộn nữa. Hắn khóc đến mức không thở được, khóc đến trên mắt đều là nước mắt nước mũi tèm lem, giống hệt như một đứa trẻ bị lạc đường không nơi nương tựa. Lẽ ra tất cả những gì tỷ tỷ phải chịu đựng bây giờ phải là do hắn gánh vác, nhưng là hắn hèn nhát trốn tránh nên tỷ tỷ mới phải đứng ra. Người mà hắn phải căm hận nhất không phải tỷ tỷ mà chính là bản thân hắn, chính là con người bất tài vô dụng lại nhu nhược này!
Lý Hiến đỏ bừng hốc mắt ra lệnh: “Người đâu, nâng Lâm tướng quân trở về cho ta!’’
Đinh Mục Kiệt chợt tiến lên một bước, khàn khàn giọng nói: “Các ngươi đừng chạm vào nàng nữa. Nếu không cho nàng quỳ gối ở đây tạ tội thì nàng sẽ không bao giờ vượt qua được nhưng khúc mắc và tự trách trong lòng, điều này càng khó chịu hơn cả việc giết nàng, các người hiểu không?’’ Đã từng, hắn đã từng coi thường cảm nhận của Lâm Đạm, nhưng hôm nay hắn sẵn lòng đứng ở góc độ của nàng, cẩn thận suy nghĩ về tất cả mọi chuyện vì nàng. Nàng muốn chuộc tội vậy cứ để cho nàng chuộc tội, còn hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Nghĩ là làm, Đinh Mục Kiệt vén vạt áo lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Lâm Đạm.
Lý Hiến chua xót nhắm mắt, trong lồng ngực trào dâng một cảm giác hỗn loạn, cuối cùng nhẹ khoát tay một cái, ra hiệu cho các tướng sĩ lui xuống. Tội danh giết phụ thân, bốn chữ này rốt cuộc nặng nề đến nhường nào hắn không cách nào tượng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng. Hắn chỉ biết rằng nếu mình và Lâm Đạm hoán đổi vị trí cho nhau, dĩ nhiên hắn không thể nào sống sót trở về, càng không thể quỳ gối ở chỗ này, bởi vì lúc còn ở trên chiến trường hắn đã sớm sụp đổ, sau đó bị quân Hung Nô tàn sát mà chết.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Lâm Đạm, trong mắt không ngừng lóe lên sự thấu hiểu, kính nể, thương tiếc… Hắn biết, Lâm tướng quân đã ra đi trong nụ cười thanh thản, lúc chết trong lòng ngài ấy tràn ngập cảm giác vui vẻ yên tâm. Bởi vì có Lâm Đạm ở đó, Lâm gia tuyệt đối sẽ không bao giờ sụp đổ. Nàng có thể làm những việc mà người bình thường không thể làm, cũng có thể gánh được trách nhiệm mà người thường không thể gánh, xương sống của nàng còn cứng rắn hơn cả sắt thép, nàng chính là linh hồn mới của quân đội Lâm gia.
Chỉ cần bước qua rào cản lần này thì trên đời sẽ chẳng còn vấp ngã nào có thể quật ngã nàng, nàng sẽ trở nên vững chắc không gì phá vỡ nổi!
Rõ ràng mấy vị tướng còn lại cũng nghĩ như thế, vì vậy bọn họ lần lượt đi đến sau lưng Lâm Đạm, theo nàng quỳ xuống trước linh đường, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khâm phục và kính sợ. Nàng không thẹn với lòng, không thẹn với liệt tổ liệt tông Lâm gia, càng không thẹn với mấy chục vạn tướng sĩ tìm được con đường sống trong đường tơ kẽ tóc!
Hôm nay nếu không có sự hy sinh quên mình của Lâm tướng quân, nếu không có Lâm Đạm nhanh chóng quyết định thì sẽ không còn quân đội Tây Chinh tồn tại trên thế gian nữa.
Thấy mấy vị tướng quân đều quỳ xuống, các binh lính xung quanh cũng tập trung lại, đồng loạt quỳ xuống. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhỏ bé quỳ ở hàng đầu tiên, ánh mắt bọn họ càng thêm kiên định. Lâm tướng quân đã chết, nhưng bọn họ vẫn còn có một Lâm tướng quân mới.
Tiếng khóc nức nở của Lâm Thanh dần dần ngừng lại, hắn nhìn trái nhìn phải các chiến hữu bên cạnh mình, lại quay đầu nhìn xuống các binh lính đen nghìn nghịt đang quỳ phía dưới, tự tận đáy lòng trào dâng một cảm giác hổ thẹn không thể diễn tả thành lời.
Bên này, Tiết Chiếu đang nằm trong doanh trướng chờ đợi quân y đến rút mũi tên trên người ra. Thực ra trong buổi tỷ thí hôm qua hắn đã bị Lâm Đạm đánh trọng thương, nhưng lại ngại vì thể diện nên đã giấu diếm với người bên ngoài, lúc lên trường dĩ nhiên không có sức lực đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị bắn trúng rồi ngã xuống ngựa. Cũng may các thân binh của hắn sớm đã được phân phó, lập tức nâng hắn về phía sau hậu phương, lúc này mới giữ được một cái mạng.
Sau khi trở về quân doanh, hắn nuốt không trôi cơn giận này, sai người đi tung khắp nơi lời đồn đãi Lâm Đạm lòng dạ độc ác, ngay cả chính phụ thân của mình cũng nhẫn tâm ra tay giết hại, đồng thời xúi giục Lâm Thanh đến gây chuyện với Lâm Đạm. Dựa vào âm thanh huyên áo ầm ĩ đó, chắc chắn bên kia đang cãi nhau rất lớn rồi cũng nên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới nghĩ đến đây thì đã thấy tâm phúc của hắn vén rèm lên, nhỏ giọng nói: “Tướng