Chương 7: Trù nương (6)
Lâm Đạm là một người trầm lặng ít nói, làm việc lại vô cùng nghiêm túc, bất kể là trưởng tức của bà lão phân việc cho nàng có bẩn có mệt thế nào, nàng đều có thể yên lặng làm xong, không hề ăn bớt nguyên vật liệu. Dần dà, người trưởng tức kia cũng an tâm, không còn lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm, bà lão liền tranh thủ lúc trưởng tức lười biếng đã chạy đến dạy cho nàng cách làm ra đậu hũ trơn mềm nhất, cách làm ra đậu hũ viên hương vị ngon nhất.
Qua ba tháng, Lâm Đạm đã học xong món này, lưu luyến không rời tạm biệt bà lão, mang theo Tề thị rời khỏi trấn nhỏ. Từ nay về sau, nàng sẽ cố gắng bái sư học nghệ khắp nơi, người khác không muốn dạy, nàng sẽ xin ở lại trong tiệm để làm công, dùng thành ý để đối phương động lòng, nếu vẫn không chịu, nàng cũng không oán giận, chỉ yên lặng rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ăn hết các món ăn ngon ở nước Đại Sở, cũng gặp không ít dạng người. Trải qua những kinh nghiệm sống khác nhau, một chuyến đi này mất mười năm.
Mười năm sau, vào đầu mùa xuân, có một đoàn người đi theo con đường mòn lên núi, trước sau đều có hộ vệ thân hình cường tráng, giống như đoàn người của một phú hộ nào đó. Đi đến ngã rẽ, đoàn xe chậm rãi dừng lại, một người đàn ông trung niên bụng phệ từ trên chiếc xe xa hoa nhất nhảy xuống, chạy bước nhỏ đến trước chiếc xe cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: “Lâm chưởng quỹ, bệnh của ngài có đỡ hơn chút nào không?”
“Khụ khụ……” Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Khá hơn nhiều rồi, đa tạ ông chủ Thẩm dọc đường đi đã chăm sóc, mong sau này còn có thể gặp lại.”
“Vậy tốt rồi, ở chỗ ta có chút thuốc bổ, ngài cầm lấy đi.” Ông chủ Thẩm nhanh chóng bảo gã sai vặt dâng lên hộp quà đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng nói: “Gặp lại, chắc chắn là sẽ gặp lại, nếu ngài mở quán ở kinh thành, cho dù xa xôi vạn dặm ta cũng sẽ đi. Ngài bệnh như thế này, ta thật không có gì để ăn.”
Nghe giọng nói, Lâm chưởng quỹ trong xe ngựa hẳn là một nữ tử, mà những lời cuối cùng của ông chủ Thẩm có chút đùa cợt, nhưng người bên ngoài xe cũng không ý thức được có vấn đề gì, đều cùng bật cười.
Nhìn một màn này, một người đàn ông cường tráng đang canh giữ một bên đoàn xe lộ ra vẻ mặt chế giễu, dùng khuỷu tay huých vào người bên cạnh, dùng khẩu hình không tiếng động, nói: “Nhìn đi, xe mới đi nửa đường đã bắt đầu thông đồng với người ta, nữ nhân đúng là không nên xuất đầu lộ diện mà.”
Bạn của hắn yên lặng gật đầu, mặt lộ vẻ chế nhạo, lại nhìn sang người đứng đầu, phát hiện hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng hẹp dài cảnh giác nhìn chằm chằm các ngã rẽ, không hề lơi lỏng. Hai người khẽ rùng mình, lúc này mới ngừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm chưởng quỹ dường như lo lắng mình sẽ lây bệnh cho người khác, chỉ xốc màn che lên một chút, vươn tay ra nhận lấy hộp quà, cuối cùng phân phó nói: “Tiểu Trúc, đem lễ vật ta đã chuẩn bị cho ông chủ Thẩm, mấy ngày vừa rồi được ông chủ Thẩm ít nhiều giúp đỡ, nếu không chúng ta cũng không đến được kinh thành.”
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lập tức nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa trước mặt, trong lòng ôm một bình rượu. Thấy vò rượu, khuôn mặt đỏ au của ông chủ Thẩm giống như phát sáng, tuy rằng trong miệng luôn nói lời khiêm tốn, nhưng đôi tay gấp gáp không chờ nổi mà nhanh chóng cầm lấy, cười tít mắt: “Ai nha, Lâm chưởng quỹ thật quá khách khí rồi, ta đây cũng chỉ xem như chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi!” Vừa nói vừa ngửi ngửi miệng vò rượu, biểu cảm say mê không giấu nổi.
“Với ngài là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với chúng ta lại là đại ân đại đức. Thời gian không còn sớm, ông chủ Thẩm mau lên đường, chúng ta tạm biệt, sau này có duyên sẽ gặp lại ở Kinh thành, ta sẽ mời ngài ăn cơm.” Lâm chưởng quầy ngữ khí chân thành nói.
Ông chủ Thẩm càng cười đến không thấy mắt, lặp lại lời nói: “Lâm chưởng quỹ, sợ quý nhân ngài nhiều việc dễ quên, bữa cơm này ta ghi sổ trước, sau này sẽ đến Kinh thành thu nợ.”
“Nhất định không quên, hẹn gặp lại.” Lâm chưởng quầy cười khẽ.
Sau khi hai người từ biệt, đoàn xe thật dài cũng chia thành hai, mười chiếc xe tiến phía trước theo lối rẽ đi Giao Châu, năm chiếc thẳng tắp phía sau đi về hướng Kinh thành. Hộ vệ cũng chia làm hai, một đoàn tiếp tục đi theo ông chủ Thẩm, chỉ còn lại ba người tráng kiện đi phía sau đoàn xe Lâm chưởng quỹ, từ từ thúc ngựa đi tiếp.
Lâm chưởng quỹ nhìn qua màn xe thấy được ba người, liền phái gã sai vặt đi chào hỏi.
Gã sai vặt trên mặt có chút khiếp sợ, vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Ba vị đại ca, các người là đi về hướng Kinh thành sao?”
Một người trong đó như cười như không nói: “Đúng vậy thì sao?”
“Nếu đúng như vậy, chưởng quầy chúng tôi muốn thuê các người hộ vệ. Chỉ cần có thể bình an mang chúng tôi đến Kinh thành, chưởng quỹ sẽ cho mỗi người mười lượng bạc, dọc đường đi còn bao cơm no thịt rượu, như vậy có được không?”
“Không được.” Tráng sĩ trên mặt cười ha ha, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nghẹn họng. Bằng hữu của hắn còn hừ nhẹ một tiếng, giống như mười lượng bạc làm hắn chướng mắt vậy.
Gã sai vặt tức giận đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại nhấn mạnh: “Ba vị đại ca hãy suy xét lại chút đi, chúng tôi sẽ cung cấp cơm ngon thịt rượu. Thức ăn của chúng tôi thật sự rất ngon, sẽ không khiến ngài thiệt thòi.”
“Mười lượng bạc ông đây còn không thèm, sao có thể coi trọng thức ăn của ngươi? Biến biến biến, đừng cản trở chúng ta lên đường!” Tráng sĩ có chút không kiên nhẫn, giống như muốn lấy cái roi đang giắt bên hông xuống.
Nam tử dẫn đầu dáng người cao lớn nhất, khí thế cũng khiến người ta sợ hãi nhất. Làn da hắn ngăm đen, dung mạo tuấn tú, nhưng trên mặt có một vết sẹo kéo từ thái dương đến tóc mai, làm cho hắn thêm vài phần đáng sợ. Dường như hắn sợ thuộc hạ sẽ nói toạc ra, lạnh lùng liếc mắt một cái, hai gã tráng sĩ lập tức nghiêm mặt, giải thích nói: “Chúng ta đang vội, sẽ đi đường tắt, không thể cùng các ngươi đồng hành.”
Đi tắt phải lên núi, đường núi vừa gập ghềnh vừa chật hẹp, chỉ có ngựa mới đi được, xe thì lại không được. Gã sai vặt nghe xong lời này vội vàng chắp tay cáo từ, trước khi đi còn nhanh chóng nhìn thoáng qua nam tử đi đầu, trong lòng nhảy dựng. Chỉ thấy nam tử đi đầu cưỡi một con ngựa