Chương 73: Chiến thần (19)
Trong kinh thành và ngoài biên cương gió nổi mây vần như thế nào Lâm Đạm hoàn toàn không hề hay biết, sau khi bị rơi xuống khe núi nàng bị dòng cuốn vào dòng nước đang chảy xiết rồi lại liên tục va chạm vào những hòn đá ngầm khổng lồ san sát dưới dòng sông, xương cốt toàn thân bị gãy rất nhiều chỗ, đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động. Cũng may nàng vẫn còn một chút may mắn, cuối cùng được dòng nước đưa lên một vùng nước nông, cuối cùng được mấy người tốt bụng mang về, lúc này mới giữ được một mạng.
Tất cả bọn họ đều là bách tính ở vùng biên cương, phát hiện Lâm Đạm mặc dù là nữ tử nhưng trên người lại mặc quân phục, hơn nữa trên cổ áo và ống tay áo còn có thêu ký hiệu của quân đội Tây Chinh, dĩ nhiên bọn họ không dám thấy chết mà không cứu. Nếu không có quân đội Tây Chinh, ngay cả mạng sống bọn họ cũng không còn chớ đừng nói gì đến việc trở về gia viên của mình.
Bọn họ lập tức nâng Lâm Đạm quay về thôn xóm, nhưng lại e ngại nàng là nữ tử không tiện chăm sóc trông nom nên đã mang nàng vào nhà của một goá phụ trong thôn, mỗi ngày mỗi hộ sẽ đưa mấy chén ngô đến xem như là phụ phí cứu chữa Lâm Đạm. Dưới gối người quả phụ có nuôi một đứa trẻ, năm nay vừa tròn tám tuổi, thường xuyên đứng canh giữ trước giường.
“Tỷ tỷ, tỷ bình phục nhanh thật đấy! Đại phu nói nếu là người bình thường bị thương thành ra thế này thì trong vòng mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể nào xuống giường được đâu.’’ Một tiểu đậu đinh cao khoảng chừng một mét bưng một chén thuốc chạy vào gian phòng, đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Đạm cầm thấy chén thuốc một một hơi cạn sạch, dịu dàng nói: “Bây giờ ta đã khỏe hẳn rồi, không cần phải sắc thuốc nữa đâu, tránh cho lãng phí tiền bạc.’’
Tiểu đậu đinh lắc đầu nói: “Thuốc này là do Mạnh đại phu đích thân lên núi tìm thảo dược, sau khi phơi khô rồi đun lên là được, không mất tiền. Tỷ tỷ, tỷ phải đi sao?’’
Lâm Đạm xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Nếu vết thương đã được chữa lành thì dĩ nhiên ta phải đi rồi, không thể cứ ở lại nhà đệ ăn ở miễn phí thế này được.”
Tiểu đậu đinh đỏ mặt xua tay nói: “Không thể xem là ăn ở miễn phí được, nương nói tỷ tỷ là người tốt, vì bảo vệ chúng ta mà phải chịu cảnh đầu rơi máu chảy, chúng ta chăm sóc tỷ là chuyện đương nhiên. Tỷ tỷ, chúng đệ đi cùng với tỷ được không?’’
“Các đệ đang yên ổn sống ở chỗ này, tại sao lại phải đi?’’ Mấy ngày nay Lâm đạm thường xuyên đi dạo loanh quanh trong thôn, phát hiện ngoài đồng ruộng người dân đã gieo cấy lúa mì vụ đông, bây giờ đang đúng thời kỳ trổ bông, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ thấy một màu xanh mướt mênh mông, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp. Đợi khoảng chừng hai tháng sau là thôn dân có thể thu hoạch mùa màng, lúc này rời đi, lương thực mấy tháng tới không có, bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.
Tiểu đậu đinh nhíu chặt hai hàng lông mày, buồn bã nói: “Không còn Lâm Đạm tướng quân, tộc người Hung Nô lập tức liên hợp các bộ tộc khác tập kích các sông gần đó một lần nữa, khí thế thậm chí còn lớn hơn trước kia rất nhiều, đám người Hung Nô bị Lâm Đạm tướng quân đuổi đi cũng quay lại cướp bóc người dân trong thông, lúc này không đi, chờ đến khi lương thực chín vào kỳ thu hoạch lại không thể đi được.’’
Người Hung Nô không lao động sản xuất gì, tất cả đồ ăn hàng ngày đều dựa vào cướp bóc mà có được. Thôn xóm này khó khăn lắm mới có thể tạo dựng lại như trước, vốn tưởng rằng có Lâm Đạm tướng quân bảo vệ bọn họ có thể yên ổn sống qua ngày, nhưng lại không thể nào ngờ được rằng nàng lại bị thích khách ám sát giữa đường trở về kinh thành, biệt tăm biệt tích. Bây giờ Hoàng đế đang phái người điều tra lai lịch của những tên thích khách đó, có người nói đó là tay chân của một vài vị hoàng tử trong triều, cũng có người nói đó là mật thám của người Hung Nô, nhưng cho dù là ai đi chăng nữa thì đối với dân chúng vùng biên cương đều quá mức xa xôi. Bọn họ chỉ biết rằng, chiến thần đại nhân của bọn họ không còn nữa, những ngày tháng bình yên ngắn ngủi đã bị huỷ hoại, bọn họ không thể trở về gia viên của mình một lần nữa.
“Tỷ tỷ, tỷ hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Tỷ là binh lính quân đội Tây Chinh, nếu như bị tộc người Hung Nô biết được bọn họ nhất định sẽ đến giết tỷ. Hôm qua trưởng thôn bá bá đã nói không cho phép bất cứ ai tiết lộ tin tức tỷ đang dưỡng thương ở trong thôn ra ngoài, đêm nay tỷ hãy lén lút rời đi, chắc chắn ai cũng không biết. Đệ và nương không đi theo tỷ đâu, để tránh liên lụy đến tỷ.’’ Tiểu đậu đinh bò lên đầu giường lấy hành trang mang bên mình của Lâm Đạm ra.
Nhìn thấy bộ quân phục đã được giặt sạch sẽ, trong ánh mắt Lâm Đạm xẹt qua một tia u ám. Nàng dịu dàng xoa xoa đầu đứa nhỏ, kiên định nói: “Yên tâm, tỷ nhất định sẽ không để cho người Hung Nô đến quấy nhiễu thôn xóm nữa đâu.’’
Hốc mắt tiểu đậu đinh hơi đỏ lên, trong lòng thực sự không nỡ rời xa Lâm Đậm. Lúc Lâm Đạm còn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích mỗi ngày đều kể chuyện đánh giặc ngoài biên cương cho hắn nghe, vô cùng thú vị!
Một lớn một nhỏ đang nói chuyện trong nhà, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn và tiếng người dân khàn giọng la hét: “Không xong rồi, người Hung Nô lại đến, mọi người mau trốn đi!’’
Ngay khi tiểu đậu đinh còn chưa kịp phản ứng lại thì nương hắn đã vô cùng lo lắng chạy vào nhà, một tay kẹp hắn dưới nách, lại đến đỡ Lâm Đạm, vội vàng nói: “Mau mau mau, mau tránh vào hầm đi, người Hung Nô đến!’’
“Tại sao người Hung Nô đến lại phải trốn?’’ Lâm Đạm nhanh chóng đứng dậy mặc quân phục vào người, sải bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa viện còn thuận tay nhặt một cây gậy gộc to bằng cánh tay trẻ em. Tất cả phụ nữ người già và trẻ em trong thôn đều núp vào hầm, chỉ còn lại mấy thanh niên trai tráng đứng trên một tòa nhà hình tháp, trong tay cầm cung tên tự chết, ánh mắt đầy căm hận nhìn mười mấy điểm đen càng lúc càng đến gần ở phía trước.
Người Hung Nô giỏi cưỡi ngựa bắn cung, một đám người cưỡi ngựa bất ngờ tập kích xông đến, người bình thường rất khó chống đỡ. Bọn họ tựa như ác quỷ vượt qua biên giới, thậm chí còn không cần xuống ngựa, gặp người lập tức thẳng tay chém giết, chỉ cần chạy đi chạy lại trong thôn vài vòng thì cơ bản đã có thể giết sạch người dân trong thông, sau đó thong thả dắt ngựa càn quét chiến lợi phẩm. Nếu bắt gặp một vài phụ nữ hoặc trẻ em lọt lưới, thích thì mang về bộ tộc làm nô lệ, không thích thì một đao giết chết. Trong mắt bọn họ, người Trung Nguyên thấp hèn tựa như cỏ rác, như heo như chó.
Bị quân địch tàn sát không hề nương tay như thế, bách tính vùng biên cương sao có thể không căm hận cho được? Hôm nay cho dù phải chết, bọn họ cũng muốn kéo mấy người Hung Nô ngã xuống làm đệm lưng cho mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A? Đó không phải là cô nương đang ở trong nhà Triệu quả phụ sao, tại sao nàng lại ra đây?’’ Một nam tử lập tức chạy đến bên cửa sổ, sốt ruột nói: “Vị cô nương kia, người Hung Nô sắp đến rồi, ngươi mau trở lại hầm đi!’’
Lâm Đạm quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi bình tĩnh xua xua tay. Lúc đi ngang qua một hộ gia đình nào đó, nàng thuận tay lấy một chiếc nắp nồi làm bằng tấm ván gỗ tạo thành tấm chắn bảo vệ.
Thấy nàng một tay cầm gậy gỗ, một tay tấm ván gỗ, dáng vẻ tựa như đang muốn chiến đấu tay đôi với người Hung Nô, đám thôn dân trai tráng không khỏi cảm thấy sốt ruột