Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết phủ dày đặc. Nó làm cô nhớ đến ngày đó, chính là ngày cô từ bỏ mạng sống của mình. Thời tiết lúc ấy cũng trắng xóa như vậy
Lòng người cũng lạnh lẽo và tuyệt tình không kém
Chỉ vì cánh tay bị phế mà ngôi trường âm nhạc cô gắn bó suốt 5 năm, lấy về nhiều thành tích cho họ vậy mà... Vậy mà lại nhẫn tâm đào thải cô phủ nhận toàn bộ thành tích của cô. Còn nhớ lúc họ cho gọi cô lên trường để lấy học bạ
" Sao lại vậy tuy em không chơi dương cầm được nữa nhưng em có thể hát mà, xin hãy cho em một cơ hội "
Lãnh đạo nhà trường đồng loạt nhìn nhau. Hiệu trưởng bình thản nhâm nhi tách trà, đáp trả lại niềm mong đợi của cô
" Tôi xin lỗi nhưng chuyện em gặp tai nạn và không thể chơi dương cầm đã loan truyền khắp cả nước rồi
Chúng tôi biết em có thể hát nhưng tài năng chính của em lại là dương cầm và tất cả khán giả chỉ biết em với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng mà thôi
Trừ khi em có thể chơi dương cầm còn lại thì không thể "
Sau những chuyện đó cô rút ra được bài học
Con người chỉ tồn tại khi nó có giá trị lợi dụng mà thôi, hết giá trị liền bị, vứt bỏ. Chỉ khi thành công thì mới có quyền lợi dụng người khác. Nếu thất bại ắt sẽ bị đào thải. Dù có cố gắng biện minh báo nhiêu thì kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh
Nhìn lên đôi bàn thon dài như búp măng mà biết bao nhiêu người không khỏi ao ước
Cô rất muốn một lần dùng đôi tay này đánh lên những bài hát mà mình đã sáng tác nhưng lại không đủ can đảm. Một trò chơi tâm lý mà cô chưa thể vượt qua
" Đi ngủ không suy nghĩ nữa "
Nằm trên giường cô cứ trằn trọc mãi không ngủ vì một số câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời. Một tiếng, hai tiếng... bốn tiếng khi đã quá sức chịu đựng đôi mắt cô bắt đầu lim dim rồi nhắm nghiền lại
_________
Lại một ngày mới bắt đầu hôm nay thời tiết rất lạnh, bầu trời trắng xóa có hơi âm u
" Bíp...bíp...bíp " tiếng đồng hồ báo thức quen thuộc vang lên
Từ từ ngồi dậy, vừa đặt chân xuống sàn nhà đôi chân không tự chủ rụt lại vì quá lạnh
" Hôm nay có tiết học phải chuẩn bị nhanh mới được "
Cô tức tốc vào nhà vệ sinh để chuẩn bị vẫn là bộ đồng phục quen thuộc, nhưng hôm nay thời tiết khá lạnh nên cô khoác thêm một chiếc áo len dày màu xám và khăn choàng màu đỏ do chị Bối đan tặng mấy ngày trước
Bữa sáng hôm nay của cô bao gồm một ly sữa nóng và bánh mì xúc xích
Sau khi giải quyết xong bữa sáng của mình thì cũng đã đến giờ đi học
Chủ thể phải nói sức đề kháng khá yếu, mỗi khi trời trở lạnh một chút cũng khiến toàn thân đau nhức dữ dội. Đặc biệt là thời tiết lạnh như thế này nếu không giữ ấm kỹ thì cô rất dễ bị nhiễm phong hàn
Trên đường đến trạm xe tuyết vẫn không ngừng rơi, dù mặc