Lam Y đứng trước cửa phòng hội học sinh. Lười nhác đưa tay lên gõ cửa
Giọng nói trầm ấm cất lên
" Vào đi "
Cô bước vào, những người có mặt trong phòng nhận thấy bóng dáng quen thuộc thì trong lòng trở nên cực kỳ vui vẻ
Lúc này cô mới để ý, cái gì thế này. Sao lại nhiều nam chủ ở đây thế chứ
" Lam Y em đến đây có chuyện gì sao? " Tịch Vũ lên tiếng hỏi
" Ghi tên "
Vẫn là giọng điệu quen thuộc đó lạnh lùng đến tàn nhẫn
" Vậy em vào đây đi! " Bạch Ngôn nở nụ cười ôn nhu
Khỏi cần nói dù sao cô cũng phải làm thật nhanh để chừa không gian lại cho nam nữ chính chứ
Hoa An Nhiên nhìn thấy cô thì liền cười tươi, vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay của Lam Y. Tỏ vẻ như thể đã thân thiết từ bao giờ
" Lam Y cậu cũng đi sao? "
Lam Y cảm thấy thật khó chịu khi đến gần cô ta, trên người An Nhiên ngoài phấn son ra thì có mùi gì rất lạ
* Mùi hoa hồng, cô ta. Mẹ kiếp * Lam Y không ngờ mình lại bị mắc bẫy dễ như thế, đúng là mất cảnh giác quá
" Khụ..khụ.. khụ.. " Cô liên tục ho khan, muốn thoát ra khỏi cô ta nhưng cơ thể thật sự đã quá kiệt sức
Kỳ Phong vội chạy tới đẩy cô ta ra xa, sau đó quay sang nhìn cô lo lắng
" Này em bị sao thế? " Khuôn mặt lộ rõ sự bất an
An Nhiên bị đẩy mạnh lập tức té xuống đất, khuôn mặt cực kỳ méo mó nhìn cô
* Đáng ghét! Tôi hận không thể giết chết cô ngay lúc này *
Lam Y làm gì có thời gian quan tâm đến ả ta chứ, mém chút nữa là cô đã mất mạng rồi. Thân thể này chính là bị dị ứng nặng với hoa hồng.
Cô nặng nề thở dốc, khuôn mặt đỏ chót. Bệnh cảm của cô chưa kịp hết lại còn bị nặng hơn nữa chứ. Thân thể vô lực ngã khụy xuống sàn, cũng may là Kỳ Phong đã kịp thời đỡ lấy cô
Bạch Ngôn cùng bọn họ vội vàng đi tới, khuôn mặt ai nấy cũng đều lo lắng
" Khụ...khụ..khụ "
* Đáng ghét * Cô cực nhọc điều chỉnh lại hơi thở
" Em uống chút nước đi " Mộc Thời vội vàng rót cho cô cốc nước
Cuối cùng cũng ổn hơn một chút, đúng là mỗi lần gặp bọn họ là chẳng có gì tốt đẹp cả.
Sau khi đã lấy lại được bình tĩnh cô từ từ đứng dậy để lại phiếu báo danh trên bàn rồi di chuyển ra cửa, nhưng Lam Y sao có thể bỏ qua như vậy được. Cô quay lại nhìn ả
Đôi mắt như hố sâu đang cuốn lấy cô ta, muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong
"Hoa An Nhiên tôi không phạm tới cô thì cô cũng đừng chạm đến tôi" đây chính là lời cảnh báo cuối cùng Lam Y dành cho cô ta trước khi mọi việc đi quá giới hạn
Lam Y bước ra khỏi phòng không nói thêm lời nào, nhưng ai nấy cũng đều cảm nhận được một luồng khí lạnh