Tối hôm ấy thời gian dường như trôi qua một cách chậm chạp. Lạc Thiên cảm tưởng như bị nuốt trọn bởi màn đêm lạnh lẽo này. Hắn loạng choạng đi vào cổng bệnh viện trong tình trạng ngà ngà say. Chưa bao giờ và cũng chưa từng có người nào khiến hắn đau đớn đến thế
Chỉ duy nhất cô gái đó. Cô gái đó nhẫn tâm gạt bỏ tình cảm tình cảm của hắn. Lý do vì sao!? Tóm lại là Lạc Thiên anh không tốt ở chỗ nào cơ chứ.
* Lam Y! Chẳng lẽ em đã có người trong lòng rồi sao!? *
Suy nghĩ này vô thức hiện lên trong đầu hắn. Nhưng điều đó lại làm Lạc Thiên đau đớn gấp bội. Nếu thật sự là như thế thì hắn sẽ không chấp nhận. Hắn sẽ không thể nhìn người mình yêu cùng hạnh phúc bên một người đàn ông xa lạ mà không phải là hắn
Có thể nói hắn ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này chỉ dành riêng cho cô gái đó mà thôi. Lạc Thiên có lẽ đã không thể nào thoát ra khỏi ái tình của Lam Y nữa rồi. Tại sao!? Vẫn cứ đương đầu vào nó mặc dù biết chẳng có kết quả tốt đẹp nào.
Mang tâm trạng nặng trĩu bước vào bệnh viện. Lạc Thiên tỏa ra thứ sát khí chết người làm cho tất cả không ai muốn đến gần. Hắn bây giờ cảm thấy rất tồi tệ, sự tuyệt vọng như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Thiên hắn phải nếm trải mùi vị này. Hắn bây giờ cũng đã hiểu rõ được rồi. Tình yêu chính là món quà và cũng là sự trừng phạt. Dù là người mang trí tuệ cao đến mức nào thì khi rơi vào ái tình cũng sẽ trở nên thảm hại như thế.
_ Viện trưởng! Có một ca phẫu thuật gấp! Bệnh nhân hiện tại đang rất nguy kịch _
Lạc Thiên lúc này vẫn còn men rượu nên tâm trí không mấy tỉnh táo. Nhưng ít ra hắn vẫn còn sót lại chút ý thức mà lên tiếng nhắc nhở vị bác sĩ nam kia
_ Hiện tại tôi không phù hợp để tiến hành ca mổ! Cậu đến nhờ phó viện trưởng giúp cậu một tay _
Vị bác sĩ đứng kế bên gật đầu đồng ý. Vì mùi rượu trên người viện trưởng thật sự quá nồng, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót trong cuộc phẫu thuật
_ Tôi đã hiểu! _
Lạc Thiên hắn từ từ tiến về phía thang máy mà trở về phòng làm việc của mình. Tâm trạng rối bời khiến cho đầu óc hắn quay cuồng
Hắn buộc phải buông bỏ đoạn tình cảm này xuống sao!
___
_ Tiểu Thanh! Hôm nay học thật tốt nhé! _
Lam Y đưa Tiểu Thanh đến trường theo đúng như lời đã hứa. Chỉ cần yên bình như thế cũng đã đủ, trải qua một cuộc sống vui vẻ cùng tiểu Thanh bé nhỏ cùng ăn cơm cùng trò chuyện. Lam Y cô chỉ cần như thế thôi
Có lẽ đó cũng là món quà an ủi cho tâm trí dần bị mục rữa. Cảm thông cho sự trống rỗng từ kiếp trước đến kiếp này
_ Chị đi cẩn thận! Chiều đến rước em nhé! _
Lam Y ấm áp nhìn tiểu Thanh sau đó gật đầu thỏa hiệp. Trông thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy lon ton vào sân trường khiến cho tâm trạng của cô bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết
Nhưng niềm vui này phải tạm gác lại thôi. Còn quá nhiều chuyện khiến cô phải bận tâm. Ngay sau khi trở về từ thành phố H, tìm ra được nguyên nhân cái chết của người cha quá cố. Cảm