Chương 17:
Xem quá nhập tâm, bỗng nhiên Trương Chí Minh giơ tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Triệu Hòa hoảng sợ, giơ tay bảo vệ chậu hoa ở phía sau, giống như thần giữ cảnh giác nhìn Trương Chí Minh:
“Ông muốn làm gì?”
Sao lại có cảm giác dáng vẻ của bạn lâu năm muốn ngắt một đóa hoa xuống nhỉ.
Trương Chí Minh bị người ta nhìn thấu có chút xấu hổ ——
Thật sự đúng là ông có ý đó. Cái gọi là thấy cái mình thích là thèm, hiệu quả của hoa này rất khác với hoa thường, đúng là ông muốn nghiên cứu một chút.
“Ông đừng làm bậy đấy!” Sao Tô Triệu Hòa có thể cho phép? “Đây là Tố Quan Hà Đỉnh, đồ vật mấy ngàn vạn, ông nói hái là hái, đã hỏi qua chủ nhân chưa?”
Không cần Tô Triệu Hòa nói, Trương Chí Minh cũng ý thức được không ổn ——
Hoa này đã có chủ. Thậm chí Trương Chí Minh hoài nghi, chắc là Tô Thiển quen một đại gia sinh vật học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bồn Tố Quan Hà Đỉnh này, rõ ràng là đã cải tạo, nhưng đừng xem thường mấy thứ này, cái gọi là sai một li đi một dặm, phải có tâm tư sâu xa, thủ đoạn cao siêu, mới có thể dưỡng ra một chậu hoa này, bên ngoài có thể đạt tới tình trạng đỉnh cao thì không nói, còn phát huy được toàn bộ khả năng của cây xanh này.
Chỉ đành hậm hực thu tay, để lại Tô Triệu Hòa tiếp tục phát ngốc với chậu hoa, ông lại cầm lấy điện thoại, gọi từng cuộc cho Tô Thiển.
Chỉ tiếc quả nhiên như Tô Mẫn nói, gọi mấy cuộc cũng không có người tiếp.
“Hay là, ông hỏi nơi ở của người ta? Chúng ta trực tiếp đến?” Tô Triệu Hòa cũng đã vội vàng khó nhịn, càng quyết tâm có được bồn cây Tố Quan Hà Đỉnh này.
“Anh muốn mua hoa hay là muốn cướp?” Trương Chí Minh liếc Tô Triệu Hòa một cái: “Hoa để ở nơi này, anh yên tâm, nếu như người ta chuẩn bị bán, nhất định em sẽ đề cử anh là người mua……”
Tuy rằng trong lòng cũng rất vội vàng, nhưng không thể giống như bọn trộm cướp đến chặn nhà người ta được?
“Vậy đặt ở chỗ này à?” Tô Triệu Hòa có chút không thể chấp nhận: “Không được, nếu như hỏng một chút thì tôi sẽ đau lòng chết mất ……”
“Trước tiên chúng ta không động nó, có điều hôm nay nhất định phải bảo người bảo vệ tốt chỗ này, chỗ này ông không thể ngăn cản đấy……”
Nếu thật sự bị người ta trộm, hoặc là hư hỏng, Tô Triệu Hòa cảm thấy bản thân nhất định sẽ đau lòng chết.
Trương Chí Minh cũng lo lắng hoa xảy ra chuyện. Nếu Tô Triệu Hòa nguyện ý phái người bảo vệ, ông cũng an tâm hơn.
Hai người ngồi với chậu hoa cả một buổi chiều mà không cảm thấy nhàm chán, ngược lại, còn có một loại cảm giác được trở về thời thiếu niên tiêu sái lần nữa……
Vẫn là khi vợ gọi đến đây, Trương Chí Minh mới lưu luyến đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Nghe Trương Chí Minh nói phải đi, Tô Triệu Hòa lại không có tự giác của một người khách, trực tiếp vung tay lên, không kiên nhẫn nói:
“Đi đi đi……”
Vừa lúc không ngăn cản ông ngắm hoa……
Khi Trương Chí Minh đi từ trong phòng ra thì hoảng sợ. Cũng không biết khi nào Tô Triệu Hòa, đã gọi hơn mười bảo vệ đến, một đám mang kính râm, sắc mặt nghiêm túc canh giữ ở cửa văn phòng.
Đây là văn phòng độc lập của ông, nếu không ở trong mắt những người khác, không chừng cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì lớn đến mức không thể cho ai biết.
Được rồi, thế giới của kẻ có tiền ông không hiểu, Tô Triệu Hòa muốn mời sao thì mời, dù sao cũng không phải tiền cửa mình.
Có nhiều người bảo vệ như vậy, Trương Chí Minh cũng yên tâm.
Còn chưa bước vào mái ấm gia đình thì đã nhìn thấy vợ mình là Trần Tư Dư và Vải Nhỏ cùng đứng dưới gốc cây to chờ ông.
Trần Tư Dư vốn nổi danh là cô giáo xinh đẹp ở Hoa Đại, cùng Trương Chí Minh nổi danh là thần tiên quyến lữ trong trường bọn họ.
Chỉ là ba năm trước bị ung thư vú, sau khi phẫu thuật, vẫn luôn ở nhà tu dưỡng.
Lúc chưa phát hiện bệnh, hai người đều cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm, nếu ngẫu nhiên có người về trước, sẽ đứng ở dưới cây đa đã hẹn để chờ người còn lại.
Nhưng từ sau khi Trần Tư Dư bị bệnh, thứ nhất là do cơ thể yếu đi, thứ hai là