Chương 30
Vội ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, Tô Thiển đúng lúc muốn kêu đối phương đi đến, sau khi nhìn thấy động tác của Tô Thiển, ngay lập tức đứng lên:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tô Thiển, em đang làm cái gì?"
Giọng nói không phải là nghiêm khắc bình thường.
Bên kia tay Tô Thiển run lên, đồ vật trong tay lập tức rơi vào trong đĩa petri.
"Em ----" Trương Chí Minh thấy choáng váng hoa mắt ngay tức khắc, đợi khi phát hiện ra gì đó, ba bước cũng thành hai chạy tới, "Ai cho em động vào lung tung thế hả? Em có biết đây là cái gì hay không? Những thứ này đều là hy vọng của khu vực Tây Bắc…"
Những đoạn gen ngắn trong đĩa petri là do tổ nghiên cứu không ăn không ngủ một tuần lễ mới khó khăn tách ra được một đoạn gen ngắn có thể là bị biến dị…
Lời nói mới được một nửa, bỗng nhiên bị kẹt lại--
Trời ơi, ông đã thấy cái gì đây?
Trong đĩa petri làm theo mô hình thu nhỏ của môi trường hoang mạc, vậy mà lại xuất hiện một chút sắc xanh, ban đầu chỉ có một chút, sau đó là một khoảng, cuối cùng là lan rộng ra toàn bộ đĩa petri.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trời ơi, cảnh tượng như vậy không phải là kỳ tích trước kia bọn họ vẫn luôn mong mỏi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thiển vừa rồi đánh bậy đánh bạ bỏ thứ gì vào đó, vậy mà lại thật sự đã giúp họ phát hiện ra các đoạn gen biến dị ngắn có khả năng chống lại muối kiềm và sa mạc hóa!
Việc sáng màn bí mật về loại cỏ đột biến gen này cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ bộ Tây Bắc của Trung Quốc sẽ không còn bất lực trong việc bị sa mạc hóa.
Muốn khôi phục lại cảnh xanh tươi như trước cần thời gian từ mười đến hai mươi năm, nhưng bắt đầu từ giờ phút này Trung Quốc sẽ chuyển từ bị động sang chủ động, biến những nơi bị sa mạc cướp đi thành nơi tươi tốt!
Niềm vui tới quá mức đột ngột, làm cho Trương Chí Minh còn cảm thấy mình như đang mơ, xoa nhẹ đôi mắt, màu xanh trước mắt vẫn chưa biến mất, thậm chí còn đẹp hơn trong giấc mơ mà ông hằng mong ước.
"Thầy ơi…" Ánh mắt Trương Chí Minh làm cho người ta sợ hãi, cuối cùng Tô Thiển có chút chột dạ, lui về sau một bước, "Thật xin lỗi ạ, khi chưa được sự cho phép của thầy em không nên…"
"Nói bậy bạ cái gì thế!" Dù đã tỉnh táo lại nhưng cả người Trương Chí Minh vẫn đang trong trạng thái phấn khởi, "Nhanh, vừa rồi em đã làm cái gì, bây giờ làm lại một lần nữa…"
Vừa nói vừa mở điện thoại di động ra bật chức năng quay video.
Tô Thiển trầm mặc, cầm lấy dụng cụ trên bàn, ban đầu vì không quen, động tác còn có chút vụng về, lúc sau động tác càng lúc càng nhanh, chẳng qua chỉ tốn mười mấy phút đã đã tái diễn lại hết những hành động lúc trước.
Nhìn đĩa petri kia cũng xuất hiện màu xanh như cũ, khóe mắt cho Chí Minh cũng đã ươn ướt…
Tắt chức năng quay video, Trương Chí Minh trực tiếp gọi điện thoại cho cục giám sát môi trường:
"... Đúng rồi, đã đã tìm ra được những thứ liên quan đến biến dị gen, hiệu quả rất tốt… Không, không phải tôi, người đã thành công thực nghiệm này là một sinh viên năm 2 của Hoa Đại chúng tôi…"
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, người ở đầu dây bên kia cũng trở nên im lặng, một lúc sau mới truyền đến giọng nói như người đang nằm mơ:
"Giáo sư Trương, ông đang nói đùa à?"
"Không có," Trương Chí Minh nhìn thoáng qua thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, một sự tự hào và kiêu ngạo bỗng nhiên dâng trào, "Đã quay video lại, rất nhanh video clip sẽ gửi đến…"
"Giáo sư, em cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ…" Không nghĩ tới Trương Chí Minh lại kích động đến như vậy, Tô Thiển có chút ngại ngùng---
Nhanh chóng có kết quả như vậy, quả thật có liên quan đến đến kiến thức tích lũy hàng ngày của Tô Thiển, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là giáo sư Trương của bọn họ đã làm thực nghiệm đến bước này, chỉ còn một bước nữa là đã thành công.
Tô Thiển đứng ở trên cao đã lâu, mới có thể liếc mắt một cái đã phát hiện vấn đề còn tồn tại.
Tô Thiển cho rằng dù cô không giúp đỡ thúc đẩy một phen, cuối cùng giáo sư Trương của bọn họ vẫn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
"Cái gì mà đánh bậy đánh bạ?" Vẻ mặt Trương Chí Minh phức tạp, "Cơ hội chỉ xuất hiện cho người có chuẩn bị, Nếu không có có đủ năng lực, mấy thứ này có đặt trước mặt một trăm năm cũng sẽ không thành công."
Phải biết rằng nhóm nghiên cứu nhỏ trước kia đã thí nghiệm hàng trăm phương pháp nhưng tất cả đều tuyên bố thất bại.
Cái gọi là sai một ly đi một dặm, không phải bản thân có năng lực, thực nghiệm cao cấp như thế, đừng nói tới thành công, đối phương nhìn vào đều sẽ không hiểu gì cả.
Mà hiện tại chẳng những Tô Thiển xem hiểu, mà còn có thể để hoàn thành thực nghiệm một cách lưu loát, đủ để nói lên bản thân cô có năng lực tốt, tuyệt đối không phải chỉ có nguyên nhân là do may mắn.
Còn tưởng rằng cô gái nhỏ lúc trước dấn thân vào giới giải trí, đã quên hết những gì đã học, hiện tại xem ra, quả thật đã sai hoàn toàn.
Hơn nữa cô nhóc này hiển nhiên là thiên tài.
Ở rất nhiều thời điểm, từ "Thiên tài" này có chút mơ hồ, nhưng không thể không thừa nhận, có những người có thể lọt vào mắt xanh của thần khoa học, ví dụ như Gauss phát hiện ra định lý nhị thức ở tuổi 11, còn có Galileo, người đã vẽ máy bay trước anh em nhà Wright hàng trăm năm…
Nghĩ như vậy, Trương Chí Minh hung dữ trừng mắt nhìn Tô Thiển một cái, nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì--
Một hạt giống tốt như vậy mà lại chạy vào cái chảo nhuộm lớn như giới giải trí lăn lộn lâu như vậy! Nếu một năm này không bị những chuyện vô nghĩa phân tán lực chú ý, cô nhóc này sẽ còn cống hiến nhiều hơn nữa.
"Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương…" Gần nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Tô Thiển vội vàng đi