Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trên màn hình, phần của Nguyễn Ấu San cũng qua đi, phải mãi một lúc sau mới đến đoạn cô lên sân khấu biểu diễn và nhận xét.
Trong lúc đó, Nguyễn Ấu San kiểm tra thấy tin nhắn soạn sẵn cũng sắp gửi đi hết rồi, bắt đầu bổ sung một chút tin nhắn nhắc nhở với mấy cái tin nhắn cầu vồng thí [1].
Cô đang căng não ra ngồi soạn tin nhắn, mới viết được vài cái, đã thấy Thẩm Túc nhắn qua một tin: "Không cần mỗi ngày đều nhắn tin thăm hỏi, nịnh nọt. Đọc mấy cái tin nhắn đó của em không khác gì lãng phí thời gian của tôi."
Nguyễn Ấu San:..........?!
Cô cực khổ ngồi soạn một đống cầu vồng thí, nghĩ mấy phút mới ra, anh mất có mấy giây đã đọc xong, vậy mà còn kêu lãng phí thời gian?
Đồ trứng ung, nếu không phải bây giờ anh đang là chỗ dựa trong lúc cấp bách của cô, sắp tới cô còn phải mượn tay anh đối phó với Phó Thuân Viêm, Nguyễn Ấu San xém chút nữa đã block tên chó này rồi.
Làm tiểu tình nhân thật đã không dễ dàng gì, làm tình nhân giả còn khó hơn nữa. Mỗi ngày quấn lấy cũng không được, nhưng nếu không quấn lấy càng không xong.
Thẩm Túc nghĩ, cảm thấy dù sao anh cũng không cần tình nhân giả của mình nhiệt tình quá, đổi người khác lại mắc công phiền toái nữa.
Nếu lỡ gặp phải ai đó đầu óc không tỉnh táo giống Nguyễn Ấu San, cả ngày lúc nào cũng tìm cách bò lên giường anh thì chỉ có mà ngột ngạt.
Bây giờ, ít ra Nguyễn Ấu San cũng không có ý đó với anh.
Bởi vì cô cảm thấy anh... không có khả năng.
Nguyễn Ấu San mở miệng là nói dối, tuy rằng nhiều lúc phát bực, nhưng mà ít ra cũng còn ngoan, tạm thời không đổi.
Đang ngay lúc Nguyễn Ấu San tức giận, chỉ thấy trên wechat lại hiện lên tin nhắn của Thẩm Túc: "Có việc gì cứ nói thẳng đi."
"Em ở trong chương trình có bị bắt nạt không?"
"Thiếu thứ gì cứ việc nói với tôi."
Hỏi không khác gì một ông bố nhọc lòng vì con.
Nguyễn Ấu San nhịn không được mà cười một cái. Xem ra, mấy cái tin nhắn thăm hỏi thổi cầu vồng thí kia của cô cũng không phải không có tác dụng.
Ôi, đàn ông á, miệng nói không cần nhưng trong lòng lại rất thành thật.
Nếu không phải cô mỗi ngày đều nhắn tin hỏi thăm, vuốt mông ngựa một chút, tranh thủ một chút cảm giác tồn tại trên màn hình điện thoại của Thẩm Túc, có khi anh còn không nhớ ra Nguyễn Ấu San này là ai nữa.
Hơn nữa, trong mớ tin nhắn lộn xộn của cô, Thẩm Túc đã chú ý đến cái tin "Trong chương trình em có khả năng sẽ bị bắt nạt đó."
Cho nên, tin nhắn thăm hỏi với thổi cầu vồng thí này, nhất định phải gửi!
Nhưng chắc là chỉnh lại hai ba ngày gửi một tin vậy, chẳng qua do cô cạn não rồi nghĩ không ra nhiều nữa.
Nguyễn Ấu San do dự một lúc, giờ nên nói chuyện Phó Thuân Viêm với Thẩm Túc sao bây giờ?
Dù sao thì cô cũng chỉ là tình nhân trên danh nghĩa của Thẩm Túc thôi, còn Phó Thuân Viêm đã quen biết Thẩm Túc nhiều năm, hai công ty còn hợp tác với nhau nữa.
Lỡ lần này đi méc Thẩm Túc, anh không những không giúp cô mà còn cảm thấy cô chỉ là tình nhân giả mà đòi châm ngòi ly gián thì sao?
Nguyễn Ấu San nghĩ một hồi, nói: "Tối chủ nhật lúc 7 giờ, ở sân vận động XX. Buổi công diễn lần thứ 2 của em tổ chức ở đây, Thẩm tiên sinh nếu rảnh thì đến xem nhé. Anh cứ việc đến, em phải đi biểu diễn trước, nhưng lúc ở hậu trường có thể gặp nha. Đã lâu không gặp rồi, em nhớ anh lắm đó, thật sự nhớ lắm lắm đó ~ QAQ"
Ba cái thể loại nói xấu này, tốt nhất là nên gặp mặt trực tiếp rồi nói.
Lỡ như Thẩm Túc không chịu giúp cô, nhưng chỉ cần anh lộ mặt, còn gặp cô nữa, thì cái chức tình nhân giả của Thẩm Túc này cô vẫn còn dùng được, đủ để khiến cho Phó Thuân Viêm kiêng dè một chút.
Rõ ràng là kêu cô nói thẳng ra, nhưng cô không chỉ nói không mà còn đem theo một đống cầu vồng nhét vào nữa.
Anh theo thói quen lấy máy phát hiện nói dối ra quét màn hình một vòng.
Tưởng là sẽ thấy cảnh báo nói dối màu đỏ hiện lên, ai dè, lần này lại hiện lên: Chỉ số chân thật 100.
Lúc nói chuyện phiếm, chỉ số chân thật rất hiếm khi đạt max 100, đa số đến 99 là cao lắm rồi. Bây giờ xuất hiện giá trị 100, ý nói những lời này không chỉ là nói thật, mà còn mang theo cảm xúc mãnh liệt nữa.
Xem ra, Nguyễn Ấu San thật sự hy vọng anh có thể đến xem cô thi đấu, cũng vô cùng muốn được gặp anh.
Chủ nhật này, vừa vặn trong lịch của anh cũng trống, chỉ có mấy cái hẹn với bạn bè thôi.
Thông thường, ở mấy buổi tụ tập này, ai cũng mang tình nhân theo, có người còn trái ôm phải ấp, chỉ có một mình anh cô đơn.
Thẩm Túc nghĩ, Nguyễn Ấu San bây giờ đã là tiểu tình nhân của anh rồi, trừ việc không cần bồi ngủ, những chuyện khác đều phải có.
Kỳ nghỉ cuối tuần, cùng tiểu tình nhân hẹn hò, cũng rất hợp lý, không có chỗ nào không đứng đắn. Thôi thế đi, cứ vậy mà làm.
Thẩm Túc: "Được, chủ nhật gặp."
Nguyễn Nguyễn của bạn: "Thật á?!"
Kinh hỉ tới nhanh như gió cuốn!
Nguyễn Nguyễn của bạn: "Thẩm tiên sinh nói chuyện nhớ giữ lời. Nếu anh không đến, em sẽ vô cùng thất vọng và đau khổ!!"
Lần này, Thẩm Túc không cần dùng máy nói dối cũng có thể cảm nhận được cô gái nhỏ kia đang vui vẻ tới cỡ nào.
Tiếp tục xem chương trình.
Đã đến lúc Nguyễn Ấu San lên biểu diễn.
Lúc cô lên sân khấn đã bị người đại diện Phó Việt Hành nghi ngờ năng lực không đủ mà tự cho mình ngồi ghế center của lớp A: "Là ai cho em dũng khí, Lương Tĩnh Như sao?"
Thẩm Túc liền nhíu mày, Phó Việt Hành đang kiếm chuyện gì đây? Anh có cảm giác anh ta cố ý nhắm vào Nguyễn Ấu San.
Cho nên, lúc cô vào chương trình, bị Phó Việt Hành nhắm vào rồi bắt nạt sao? Vì sao lúc nãy không thấy cô nói?
Kết quả, phút sau, Thẩm Túc thấy Nguyễn Ấu San mặt không đổi sắc, nhướng mày, vả mặt Phó Việt Hành: "Phó lão sư, em nghe nói kỹ thuật diễn của thầy chẳng ra gì, sao thầy vẫn còn nhận kịch bản phim điện ảnh? Là Lương Tĩnh Như cho thầy dũng khí sao?"
Trên màn hình, màn đạn bùng nổ, ai cũng đang thắc mắc lai lịch của Nguyễn Ấu San ra sao, làm một người mới mà sao mạnh miệng thế, cũng không thèm tôn trọng lão sư, các fan thi nhau bay vào mắng Nguyễn Ấu San.
Thẩm Túc lần đầu thấy một Nguyễn Ấu San như vậy.
Hóa ra, trước mặt anh thì là một tiểu tình nhân ngoan mềm nghe lời, nhưng trước mặt người khác lại tự tin một cách bừa bãi như vậy ư?
Sau