Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San nấu ăn cũng khá tốt, sợi mì vừa chín, nước canh trong vắt, hương vị rất ngon.
Đương nhiên không thể so với món ăn do đầu bếp năm sao làm được, nhưng so với người bình thường thì cũng tính là nấu ăn ngon.
Thẩm Túc vốn đã quen không ăn khuya, thế mà hôm nay lại ăn hết cả một tô mì lớn, đến cả nước mì cũng húp sạch.
Nguyễn Ấu San vốn lo ngày mai phải quay chương trình rồi nên cũng chỉ ăn một bát nhỏ thôi.
Ăn xong, Nguyễn Ấu San thu dọn bát đũa đem bỏ vào máy rửa bát.
Trở lại phòng khách, cô phát hiện Thẩm Túc vẫn còn ở đây, như thể có chuyện muốn nói, nên cô hào phóng đi qua: "Thẩm tổng, mới ăn xong, chúng ta có nên đi dạo trong tiểu khu một chút cho tiêu không? Vừa đi vừa nói chuyện?"
Thẩm Túc do dự một chút, gật đầu.
Anh cũng cảm thấy hai người ở trong nhà, nếu anh với tiểu tình nhân trên danh nghĩa cả ngày cứ cãi nhau vụ anh có "được không" thì cũng không nên. Lỡ cãi một hồi rồi dẫn đến "Vậy anh chứng minh cho tôi xem đi?" thì cũng không ổn.
Dù sao thì người phụ nữ này hôm qua còn muốn leo lên giường anh mà.
... Tốt nhất là nên ra ngoài nói chuyện.
Nguyễn Ấu San mặc bộ đồ mới mua lúc sáng, mang theo dép lê, lộc cộc quay về phòng.
Một lát sau, cô gái nhỏ cầm hai cái khẩu trang bước ra.
Nguyễn Ấu San đưa một cái khẩu trang cho Thẩm Túc, một cái tự mình đeo lên.
Thẩm Túc hơi bất ngờ.
Nguyễn Ấu San tủm tỉm cười giải thích: "Tôi chuẩn bị tham gia một chương trình đào tạo thần tượng, quan hệ giữa chúng ta cũng không tiện nói ra với người ngoài, cho nên đi ra ngoài giấu kỹ một chút cũng không sao."
Thẩm Túc nhận khẩu trang, lúc này thật sự có cảm giác mình đang lén lút nuôi tình nhân bên ngoài thật.
Nguyễn Ấu San không trang điểm đậm, đầu tóc cũng đã nhuộm đen duỗi thẳng lại, chỉ mặc áo thun quần đùi thôi nên nhìn cô rất trẻ trung, đầy sức sống. Hình tượng này làm cô nhìn giống nữ sinh, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay rất xinh đẹp.
Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng toát ra hơi thở của thiếu nữ.
Ví dụ như đôi chân trắng nõn đang xỏ dép lê hình con thỏ, hoặc như trên đầu cài băng đô hình Hello Kitty.
Cô giống như mới bước qua tuổi 18 chưa được bao lâu, vốn dĩ vẫn còn là một nữ sinh.
Thẩm Túc cảm thấy phong cách tươi mát, trẻ trung này của Nguyễn Ấu San khá ổn, so với phong cách thành thục, trưởng thành ngày ngày trước thì nhìn thuận mắt hơn.
Vài phút sau.
Hai người mang khẩu trang, đi cách nhau cả một đoạn xa, đi dạo trong công viên ở tiểu khu.
Lúc này đã 10 giờ tối, nhiều nhà còn chưa tắt đèn nên trong công viên vẫn còn người qua lại.
Đèn đường không quá sáng nhưng vẫn đủ soi sáng đường đi.
Thấy trước sau không có ai, Thẩm Túc mới mở miệng: "Cô phải hiểu, mỗi tháng tôi đều trả lương cho cô cao như thế đều có mục đích cả."
Trước Nguyễn Ấu San, có không ít người thấy tính anh lãnh đạm thì cũng phỏng đoán anh bị "yếu" cũng có, mà đồng tính cũng có.
Tuy thế, nhưng cả trai lẫn gái vẫn không ngừng bám lấy anh.
Thẩm Túc không thấy phiền, cho nên mới đồng ý lời đề nghị của Phó Thuân Viêm mà thuê Nguyễn Ấu San làm tình nhân giả, nhằm để xoá tan mấy cái tin đồn yếu sinh lý hay là đồng tính, đồng thời cũng giúp anh đuổi bớt ong bướm bên đường.
Nguyễn Ấu San cũng nhớ lại nguyên nhân trong truyện vì sao Thẩm Túc thuê Nguyễn Ấu San làm tình nhân giả, cô có dự cảm không tốt lắm, nên cẩn thận mở miệng hỏi: "Vâng, tôi biết. Cho nên ý của Thẩm tổng là?"
Thẩm Túc trầm giọng nói tiếp: "Chiều nay, cô nói chuyện với bạn mình cái gì mà 'không được', những lời này có thể quy thành tội đặt điều ác ý cho đối phương, trừ 20% lương. Nếu có lần sau..."
Thẩm Túc vốn định nói "Cô sẽ bị đuổi việc.", nhưng lại nhớ tới Nguyễn Ấu San ngày mai đã dọn vào ký túc xá của chương trình "Ước mơ ngôi sao", nếu thuận lợi có khi cô sẽ ở đó 3 tháng, cho nên bây giờ cứ doạ trước đã.
Anh cảm thấy quan hệ của hai người bây giờ không cần quá nhiều tiếp xúc, cũng tốt, bây giờ cái gì cũng lấy tiền ra nói, đối phương cũng sẽ không có tình cảm gì, cũng tốt.
Nguyễn Ấu San không ngờ mới nói xấu sau lưng với bạn thân một câu thôi mà đã bị ông chủ nghe được.
Cô gái nhỏ cúi đầu, giọng nói mềm mại: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Sẽ không có lần sau, về sau tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng."
Lần sau cô nhất định sẽ không nói xấu ở địa bàn của Thẩm Túc nữa!
Nhìn cô bây giờ rất giống một đứa nhỏ đang nhận lỗi với người lớn trong nhà, tích cực nhận sai, hứa không tái phạm.
Thẩm Túc cũng chưa bao giờ gặp đứa nhỏ nào mạnh miệng như vậy, anh cũng không quen nói nhiều lời, ho nhẹ, đổi sang chuyện khác: "Chừng nào được nghỉ thì báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến đón, sau đó đưa cô đi gặp bạn bè của tôi."
Tiền cũng trả rồi, đã đến lúc đưa tiểu tình nhân tới ra mắt bạn bè rồi.
Mấy ngày trước Thẩm Túc bận công việc, mà hồi đó Nguyễn Ấu San nhìn không khác gì mấy người phụ nữ luôn tìm cách trèo lên giường anh trước đây, Thẩm Túc lúc đó cũng không muốn cùng cô ra ngoài gặp người khác.
Hiện tại đã theo phong cách khác, có thể đưa đi gặp người khác rồi.
Nguyễn Ấu San lại ngọt giọng nói: "Đã biết, tôi rất mong chờ."
Thẩm Túc vô tình liếc nhìn màn hình đồng hồ, thấy trên đó thể hiện chỉ số nói thật của lời nói.
Chỉ số chân thật: 50. Chỉ số giả dối: 50.
Nà ní? Ý là mấy câu xin lỗi với bảo đảm lúc nãy là thật, còn câu "tôi rất mong chờ." là giả sao?
Thẩm Túc:......
Cái này, so với cái câu "tôi yêu tăng ca" của cấp dưới trong công ty không khác nhau mấy, đều là một nửa giả dối để lấy tiền phụ cấp tăng ca, cho nên mới không có đạt mức độ giả dối 100.
Tình nhân giả vì tiền mà lừa người dối mình, nào có ảo tưởng gì với anh đâu.
*
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Ấu San vác một cái vali to đi ra ngoài.
Cô gọi taxi dừng lại trước cửa tiệm sách, lấp đầy cái vali của mình xong, sau đó lại gọi taxi đi đến công ty giải trí Tinh Xán ở cao ốc Phú An.
Cao ốc Phú An phía trước cửa là bãi đậu xe, đã có bốn cô gái đang đứng đợi, bên cạnh là hành lý của bọn họ.
Nguyễn Ấu San từ xe taxi bước xuống, còn kéo theo một vali, mấy người kia theo bản năng mà nhìn qua.
Thấy Nguyễn Ấu San đi về phía bọn họ, một cô gái có mái tóc ngắn hơi uốn nhẹ nhìn rất đáng yêu kinh ngạc nói: "Là Nguyễn Ấu San sao?"
Một cô gái tóc uốn lọn to màu xanh xám đang đứng chơi điện thoại ở một góc cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyễn Ấu San, vui mừng nói: "San San, cậu đã đến rồi! Sao hôm nay lại đổi phong cách rồi? Nhưng mà phong cách này của cậu cũng rất xinh đẹp!"
Cô gái này mặt mày trang điểm đậm không thấy rõ đường nét, cũng không phải là kiểu vẻ đẹp được thị chúng ưa chuộng, trên người còn mặc quần áo gợi cảm.
Nguyễn Ấu San dựa vào giọng nói mà nhận ra đây là người gọi điện cho cô hôm qua, là Tưởng Mỹ Thiến.
Quả nhiên là nữ phụ pháo hôi lớn lên có đẹp đến mấy thì cũng phải trang điểm, ăn mặc cho thành xấu xí không đặc sắc.
Đứng bên cạnh cô gái có mái tóc ngắn uốn cong là một người có đầu tóc lỉa chỉa, "hừ" một tiếng: "Người ta sao giống như chúng ta được, hằng ngày không thấy tới luyện tập, đến khi ghi hình tiết mục thì mới khoan thai đến muộn."
Bên cạnh, có một cô gái khác tóc nâu thẳng, dung mạo thanh thuần, khí chất nhu hòa nói: "Hiện tại mới 8 giờ 55 phút thôi, đến trước 9 giờ là được rồi. San San cũng không tính là đi trễ."
Cô ta nhìn Nguyễn Ấu San nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại như đang tìm tòi cái gì.
Nguyễn Ấu San dùng ký ức trong đầu, nhận ra cô gái có mái tóc ngắn uốn nhẹ kia là Bối