Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San đang muốn xách hành lý lên lầu hai, ai dè xách không nổi.
Đang lúc cô nghĩ có nên mở vali ra, đem hết sách trong đó bỏ ra rồi mang từng món lên lầu hay không, thì bên cạnh có một cô gái vóc người cao gầy đi tới, trực tiếp cầm vali đi lên.
Thoạt nhìn, cô gái ấy cũng có chút hơi hết sức, nhưng vẫn xách vững vàng đi lên lầu.
Nguyễn Ấu San ngẩn người, vội theo sau.
Nhìn thấy cô gái ấy đặt vali ở cầu thang, Nguyễn Ấu San mới thấy rõ, người giúp cô mang hành lý lên lại chính là....
Là người trước kia chủ động nói không muốn chung nhóm với cô, còn mở miệng châm chọc cô "Muốn vào lớp A? Nằm mơ đi!", Bùi Ưu!
Chuyện này là sao? Không ngờ Bùi Ưu vậy mà thích đi giúp người đó!
Cô còn cho rằng biểu hiện của mình hôm nay không dễ coi lắm, cho nên cũng không định tìm người giúp.
Bùi Ưu thấy cô kinh ngạc, cũng không nói gì, cũng không nhìn Nguyễn Ấu San, có hơi không tự nhiên mà nói: "Hừ, con người tôi chỉ không quen nhìn thấy ai đã không có thực lực còn không chịu nỗ lực, còn cô bây giờ không phải vậy, tôi xin lỗi vì hồi trước đã đối xử với cô không tốt."
Bùi Ưu dừng lại một chút, lại nói: "Còn có, cảm ơn cô..."
Bùi Ưu định cảm ơn Nguyễn Ấu San chuyện gì đó, nhưng nhìn thấy camera trên vách tường, cô ấy không nói tiếp nữa.
Nhưng Nguyễn Ấu San biết, Bùi Ưu đang cảm ơn chuyện cô trực tiếp vả mặt Phó Việt Hành trên sân khấu.
Lúc trước Phó Việt Hành trực tiếp nói nhan sắc của Bùi Ưu không thích hợp vào nhóm nhạc nữa, có thể sẽ không có nhiều người bỏ phiếu cho cô, Nguyễn Ấu San lúc nghe xong đã thấy không vui rồi.
Còn Bùi Ưu, chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Tuy rằng các thành viên nhóm nhạc nữ đa số đều xinh đẹp, nhưng nhan sắc không phải yếu tố duy nhất. Mà Bùi Ưu lớn lên cũng không quá khó coi, trang điểm vào cũng có thể biến thành tiểu mỹ nữ.
Giới giải trí trước giờ đâu có thiếu mỹ nam mỹ nữ, cũng có rất nhiều người không quá xinh đẹp, nhưng vẫn nổi tiếng nhờ thực lực và khí chất đặc biệt của mình.
Bây giờ Bùi Ưu đối với cô không nóng không lạnh thế này, cũng là bình thường.
So với cái kiểu trong lòng hận muốn chết nhưng bên ngoài lại giả nhân giả nghĩa như Tô Mạn Nhu thì còn tốt hơn nhiều.
Nguyễn Ấu San vươn tay ra với Bùi Ưu.
Bùi Ưu ngẩn người, biết là Nguyễn Ấu San đang muốn bắt tay với cô ấy.
Cô cũng do dự mà vươn tay ra...
Đầu ngón tay của cô ấy bị bàn tay trắng nõn mềm mại của Nguyễn Ấu San nắm lấy.
Nguyễn Ấu San cười tủm tỉm: "Bây giờ chúng ta khác lúc trước rồi nhỉ? Hay là làm quen lại lần nữa nhé, tôi tên Nguyễn Ấu San."
Bùi Ưu cứng nhắc: "...Ừ."
Nguyễn Ấu San vẫn nắm tay Bùi Ưu, nói tiếp: "Cậu so với bản thân cậu trong quá khứ đã không giống nhau nữa rồi, tự tin là lớp trang điểm hoàn hảo nhất, tài hoa chính là giấy thông hành còn tốt hơn nhan sắc, vì so với nhan sắc, tài hoa sẽ vẫn trường tồn."
Nói xong, Nguyễn Ấu San buông tay Bùi Ưu ra, kéo hành lý của mình về phòng.
Bùi Ưu nhìn bàn tay trống không của mình, sau đó lặng lẽ nắm chặt lại...
Xém chút nữa, cô đã từ bỏ chương trình, đi về kế nghiệp gia đình.
Dù sao nhà cô cũng có vài cái mỏ than.
Cô vậy mà lại sa đọa, nản lòng, ý chí đâu rồi?
Vốn dĩ cô còn chướng mắt Nguyễn Ấu San, vậy mà Nguyễn Ấu San bằng thực lực của mình, gạt đi mấy