Editor: Nana Chan
Một chậu máu chó xối xuống đầu.
Cất máy tính và một chồng tài liệu xong, Tô Duyệt vừa mới bước vào hành lang của tầng hầm thì bị xối cho ướt sũng!
"Mẹ nó --" ai làm? Đêm hôm khuya khoắt làm trò điên gì vậy!
Chất lỏng màu đỏ tươi dính trên mắt, trên mũi, khiến cô hít thở không thông, "Lạch cạch" một tiếng, máy tính trong tay của Tô Duyệt rơi xuống đất.
Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, trong lúc mê man hình như còn bị người ta thẳng chân đạp một cái.
Thật là nếu biết trước phải ngã xuống đất như vậy Tô Duyệt sẽ không làm. Tại sao phải tiện thể đến nơi quỷ quái này để lập bản kế hoạch chứ!
Giai đoạn thực tập này đã bức ép một tay mơ từ nơi khác đến Bắc Kinh như cô thật khổ sở. Vì duy trì chỗ ở thuê nên phải đến một tầng hầm cách công ty không xa, miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Nhưng chỉ có một việc duy nhất không thể nhẫn nhịn là cái bà điên hay cằn nhằn ở cửa đối diện kia, sống bằng nghề sờ cốt xem tướng cho người ta. Mỗi lần nhìn thấy Tô Duyệt, bộ dạng của bà ta cứ muốn nói lại thôi.
"Con không thể trở về lúc 12 giờ đêm được." Bà điên kia khuyên bảo.
Dĩ nhiên Tô Duyệt sẽ không để trong lòng, lần này bị máu chó xối xuống đầu, cô nhớ, lúc ấy, chính xác là 12 giờ đêm.
Chỉ là có cần phải tạt thứ ghê tởm như máu chó vậy không......
......
Bầu trời đen kịt, ánh trăng khuyết lạnh lẽo.
Tô Duyệt nhìn chằm chằm ánh trăng kia nhìn một lát, lăn long lóc một vòng rồi bò dậy.
Chỉ là --
Ai đến nói cho cô biết xem cuối cùng nơi này là nơi nào? Cô đã chết hay chưa?
Xa ở ngàn dặm đều là mộ phần hiu quạnh, cỏ hoang mọc thành từng bụi. Tô Duyệt theo bản năng vừa nhìn xuống bên chân thì đã bị dọa đến vỡ mật. Cô vừa mới ngã trên đống xương trắng!
Mẹ nó! Chẳng lẽ nửa đêm bị quỷ gõ cửa ư? Ở đâu lại có tình cảnh bi thảm phơi thây nơi hoang dã thế này chứ! Mẹ nó, thật quá dọa người!
"Ân tỷ tỷ......" Một giọng nói trẻ con suy yếu truyền đến, tại bãi tha ma hoang vắng thế này hết sức rõ ràng.
Tô Duyệt thiếu chút nữa nhịn không được mà hét lên một tiếng, cô nhảy dựng lên theo bản năng, lại hơi trẹo chân té ngã trên đống xương trắng. Mắt Tô Duyệt đóng chặt lại, chỉ cho đây là nằm mơ.
Chỉ là tuy rằng giọng nói kia suy yếu, nhưng vẫn truyền vào lỗ tai cô: "Ân tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?"
Một lúc lâu, lông mi Tô Duyệt run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Một bé trai khoảng bảy tám tuổi, ngồi xổm trước mặt cô. Một đứa nhỏ trắng muốt, lúc này khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng.
Tô Duyệt cho rằng đã gặp phải mấy thứ linh tinh như hồn ma, lui ra sau theo bản năng.
"Hít hà --" Tô Duyệt đau đến hít một luồng khí lạnh.
"Ân tỷ tỷ, tỷ thấy thế nào rồi? Hu hu, cũng tại đệ......" Bé trai kia túm ống tay áo của Tô Duyệt, đau lòng khóc lên.
Tô Duyệt không hiểu ra sao, nhưng rất nhanh đã bị chìm ngập trong đau đớn, lúc này cô mới phát hiện quần áo sáng màu cả người mình đều bị máu tươi nhuộm thấu, phía sau lưng và đùi phải, càng đau dữ dội hơn.
Hơn nữa, đây không phải là cơ thể của cô.
Trong khi Tô Duyệt còn vô cùng khiếp sợ, đứa bé kia lại đứng lên, lau sạch nước mắt, nói với Tô Duyệt: "Ân tỷ tỷ, tỷ nhẫn nại một lát, đệ đi tìm một ít thảo dược."
Tô Duyệt lập tức nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhỏ của đứa bé kia càng đi càng xa, cô hoàn toàn sợ ngây người.
Đây không phải là mơ phải không? Một phút trước cô còn bị máu chó rải lên đầu, vậy mà bây giờ......
Cô nghĩ mãi không thông, trên người cũng đau dữ dội. Chân đau đứng dậy không nổi, cô liền ôm đầu trầm tư.
Một đợt tiếng người ồn ào truyền đến, loáng thoáng còn có liên tiếp những tiếng va chạm của vũ khí. Tô Duyệt ngẩng đầu, phía trước ánh lửa nuốt ngày, một đám người cầm đao kiếm trong tay càng đi càng gần, cầm đầu là một người cưỡi lên một con ngựa trắng, không nhìn rõ khuôn mặt.
"Bắt nàng ta lại." Giọng nói của người nọ lạnh lẽo.
"Dạ." Lập tức ở phía sau có người tiến lên, đi đến trước mặt Tô Duyệt, kéo cô đi.
Tô Duyệt đứng dậy, ngẩng đầu, lúc này mới thấy người ở trên lưng ngựa kia.
Một thiếu niên mười ba bốn tuổi, cả người là một bộ y phục Trung Hoa màu đen ánh kim, đai lưng bằng ngọc mạ ánh kim, vạt áo có thêu một bức hoa văn hình mẫu đơn phức tạp.
Ánh lửa chiếu rọi ở khắp trời, càng nổi bật lên dung nhan như tuyết của hắn. Chỉ là một đôi mày kiếm của hắn lại cau chặt, sự tàn nhẫn trong mắt như có như không. Dĩ nhiên cũng không làm hắn giảm đi vài phần nhan sắc, thoạt nhìn, vừa cao quý lại tàn nhẫn.
"Đi mau." Người hầu ở phía sau đẩy Tô Duyệt đi.
Tô Duyệt thiếu chút nữa té ngã, duỗi tay muốn đỡ lấy chân của thiếu niên trước mặt.
"Chát" một tiếng, một cây roi dài nhanh nhẹn giơ lên, trong nháy mắt mu bàn tay của Tô Duyệt có máu chảy ra.
"Mẹ nó!" Tô Duyệt nâng ngón tay nhuộm máu về phía thiếu niên kia.
"Ngươi đúng là mặt người dạ thú --" còn chưa nói dứt lời, Tô Duyệt đã ngã trên mặt đất.
......
Trong bóng tối vô tận, Tô Duyệt đi trên miếng băng mỏng, cô đi rất cẩn thận về phía trước, sợ đạp vỡ băng trôi.
Răng rắc một tiếng, băng nứt ra. Một chân của cô dẫm hư không, cơ thể bị dọa đến ngồi bệch xuống.
Đầu vừa nhấc lên, liền há hốc mồm.
Ba mặt tường trụi lủi, một lưới hàng rào sắt ở trước mặt. Nơi này không phải nhà giam sao.
Thu hồi ký ức lại, sắc mặt Tô Duyệt khó coi đến cực điểm, từ tối hôm qua đến bây giờ, cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, không thể làm rõ tình hình.
"Tích tích --" Trong đầu lại truyền đến tiếng vang giống hệt tiếng chuông điện thoại.
"Ký chủ ký chủ......" Một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Tô Duyệt nhìn khắp nơi xung quanh, khẳng định rằng trong nhà lao này chỉ có mình nàng.
"Ký chủ, chuyện là thế này. Cô không thể nhìn thấy ta, ta đang ở trong đầu cô, chúng ta đều đến từ thế kỷ 21. Bây giờ cô đang ở trong một quyển sách......"
Giọng nói kia mềm mại đáng yêu lại trong trẻo, làm tâm của Tô Duyệt khi nghe thấy cũng mềm xuống, nhưng cô vẫn lập tức hỏi: "Trong sách là có ý gì?"
"......"
Qua rất lâu cũng không có người trả lời.
Tô Duyệt thiếu chút nữa mất hết kiên nhẫn, bỗng nhiên một giọng nói bình tĩnh lạnh lùng nói lên ở trong đầu cô: "Đào hố nhưng không lấp, khiến cho fan hâm mộ của sách báo cáo đến hậu trường. Vì để làm gương phải trừng phạt, cô cần phải tự mình hoàn thành quyển văn này."
Tô Duyệt hơi há hốc mồm, rõ ràng vừa rồi vẫn là giọng loli, tại sao bỗng nhiên lại biến thành giọng chị đại rồi??
Nhưng đào hố lại không lấp......
Tô Duyệt chột dạ, thời cô còn trẻ viết một quyển ngôn tình Mary Sue* ngắn theo xu hướng. Vì thể hiện tài hoa, còn lấy từ điển để đặt tên, gọi là《 Phượng Tê Ngô 》. Nhưng cô cũng vì để thỏa mãn bản thân, viết ra vô số trai đẹp ở trong quyển sách này. Mỗi người đều cực kỳ si mê nữ chủ.
*Mary Sue: ám chỉ nhân vật nữ được buff siêu ảo, thường dùng để cho tác giả tự sướng.
Nhưng kết quả cuối cùng nữ chủ khẳng định vẫn chỉ yêu nam chủ, nam chủ chỉ chung tình với một người là nữ chủ mà thôi.
Độc giả đều là mấy em gái nhỏ. Một đám trai đẹp lên sân khấu, một tràng hò hét đến đinh tai nhức óc, đánh thẳng bình bịch vào trái tim nhỏ bé mỏng manh của các thiếu nữ.
Nhưng cô lại bỏ dở giữa chừng.
Văn chưa viết xong, cô lại mở hố khác. Dưới sự thúc dục của độc giả trong văn mới, cô làm như không thấy.
"Dựa vào kiến nghị của độc giả, cô cần phải hoàn thành quyển văn này. Khiến cho nam nữ chủ trở thành thân thuộc, đây chính là nhiệm vụ của cô." Giọng nói chị đại lạnh nhạt truyền lệnh xuống.
Đến tận bây giờ, cuối cùng Tô Duyệt cũng yên tâm.
Hóa ra là xuyên sách, nói sớm chút đi. Có ai xuyên sách lại
xuyên vào bãi tha ma, vừa ghê rợn lại còn không hiểu được lý do tại sao lại như thế.
Nhưng nếu là sách của mình, thì coi như vẫn chưa kết thúc, chuyện này cũng không đúng. Quan trọng nhất chính là: Trong quyển sách này trai đẹp tụ tập, lúc trước là vì để thỏa mãn bản thân mà viết ra. Cuối cùng bây giờ cũng được như ý nguyện.
Tô Duyệt hưng phấn không thôi, muốn lao thật nhanh vào trong kế hoạch lấp hố này, mỹ nam không thể bỏ qua.
Ba ngàn con sông, ta phải uống hết gáo này đến gáo nọ.
"Căn cứ tiến độ, cô còn dư lại ba ngày có thể nhìn thấy ánh sáng, làm ơn hãy trân trọng." Giọng chị đại kia nhàn nhạt nhắc nhở.
"Cái gì?!" Tô Duyệt cho rằng mình nghe lầm.
"Nguyệt Nguyệt, đừng lo lắng, đây chỉ là tạm thời......" Giọng loli vội vàng nói.
"Chính xác mà nói, còn ba ngày, cô sẽ thành người mù." Bỗng nhiên lại biến thành giọng ngự tỷ.
Tô Duyệt đã không muốn nghe nữa.
Người mù? Vừa mới nói là người mù đúng không. Tô Duyệt hoảng hốt, xuyên thành một người mù! Vậy...... Vậy làm sao còn có thể đi ngắm trai đẹp, uống nước của 3000 con sông lớn! Càng quan trọng hơn là......
"Một người mù như ta có thể làm gì chứ? Nhìn cũng không nhìn thấy, làm sao còn có thể giúp nam nữ chủ trở thành thân thuộc được chứ?" Tô Duyệt tức giận ngút trời. Bỗng nhiên lại nghĩ đến đêm đó bị máu chó xối lên đầu, hình như trong lúc mê man bị người khác lấy chân đạp một cái, càng tức giận hơn, "Ngày đó người đá ta chính là ngươi phải không? Tiếng chân kia ta cũng nghe thấy."
Một lúc lâu cũng không có phản ứng.
"Cũng không còn cách nào khác, chưa lấp hố xong, cô sẽ không thể trở về được." Giọng chị đại.
"Ta không lấp! Ta chết đây!" Tô Duyệt nổi điên lên.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mỗi lần hoàn thành một chút tiến độ, thì có thể tạm thời lấy lại ánh sáng." Giọng loli dễ thương.
Sau khi Tô Duyệt trầm tư một lúc lâu, bỗng nhiên tò mò: "Nguyệt Nguyệt là ai?"
"Thân phận bây giờ của ký chủ là biểu tiểu thư của Lĩnh Nam Lục gia-- Ân Tố Nguyệt." Giọng chị đại bình tĩnh giải thích nghi hoặc.
Ân Tố Nguyệt? Bỗng nhiên Tô Duyệt vừa nghe xong thì hơi hồ đồ. Thế nhưng Lĩnh Nam Lục gia, thì rất dễ đoán, đây không phải gia tộc của nữ chủ sao? Tỷ muội trong nhà của nữ chủ Lục Hoàn Thủy rất đông đúc, Ân Tố Nguyệt là một trong những người đó, vẫn luôn trú tạm ở Lĩnh Nam.
Trước chưa nói đến việc cô là bà con với nữ chủ, cô cũng có chút liên quan với nam chủ. Mẫu thân cô là thị nữ bên người của mẫu thân nam chủ. Cô xuất hiện là vì giúp nam chủ tránh thoát một kiếp. Trong sách đã sớm chết.
Mẹ nó! Vậy một nữ phụ tuyến 18 còn không có cốt truyện để bắt đầu! Bị cô cướp lấy thân thể. Việc này còn chưa tính, bỗng nhiên cô nghĩ đến lúc vừa mới tỉnh lại, bé trai trắng trẻo ở bãi tha ma kia, gọi cô Ân tỷ tỷ.
A a a! Đó chính là nam chủ Viên Mục Vân! Cứ như thế mà bỏ lỡ!
Lấy gì để cứu vớt cậu ta, cứu vớt cốt truyện của ta chứ!
Khiến nam nữ chủ trở thành thân thuộc. Ít nhất mình phải nhìn thấy bọn họ chứ. Ít nhất thấy một người ở trước mặt cũng được mà. Một đám người cứ thế mà cách xa cô đến vạn dặm, ai! Thật là hao tổn tâm trí.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Duyệt vỗ vỗ đầu: "Còn có một vấn đề, người tối hôm qua ta gặp được, chính là người ngồi trên lưng ngựa đó, là ai?"
"Ngôn Vực." Giọng nói lạnh nhạt.
Cả người Tô Duyệt đều không tốt!
Người làm nhiều trò lừa bịp trong sách khiến vợ cả phải chết, một chàng trai tàn nhẫn tâm cơ, từ đầu đến cuối đối nghịch với vai chính, là nhân vật phản diện đại Boss!
Trời ơi! Mệt cho ta còn cảm thấy hắn lớn lên xinh đẹp! Trông giống như một đóa hoa bá vương kịch độc!
Rơi vào trong tay hắn, mạng ta coi như thôi rồi!
"Ta lựa chọn chết, có còn kịp không?"
"Không còn kịp nữa rồi."
"Aizz, hệ thống, ngươi là hệ thống phải không, tại sao không có tính người như thế, ngươi không thể an ủi ta một chút sao? Chết không thành, có mắt như mù, còn rơi vào trong tay nhân vật phản diện, cộng thêm nhiệm vụ trên người. Một người như ta, má ơi......" Tô Duyệt nói đến phần sau cố ý thay đổi trật tự, càng nói càng đau lòng, lập tức muốn khóc.
Quả nhiên, giọng nói mềm mại đáng yêu kia xuất hiện, "Nguyệt Nguyệt, đừng lo lắng, đôi mắt chỉ là tạm thời, còn có ta, ta sẽ là đôi mắt của cô......"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị đánh gãy.
"Tóm lại ba ngày sau, sẽ không thể nhìn thấy. Cô nhanh chóng hoàn thành cốt truyện đi."
Giọng chị đại nói rõ xong, tích một tiếng không còn tiếng động.
Tô Duyệt gõ gõ đầu, cũng không có phản ứng gì.
Trong nhà lao u ám, ánh sáng tối tăm, Tô Duyệt ôm hai chân ngồi trong một góc.
Ba ngày! Còn có ba ngày, sẽ thành người mù! Nhưng ai đến nói cho cô biết, còn sót lại ba ngày thấy ánh sáng vì sao lại phải trải qua ở trong tù vậy!
Cái gì cũng không có, tường trụi lủi! Ở đây có cái gì để nhìn, trước khi mắt bị mù để ta được ngắm trai đẹp cũng tốt mà.
Nhưng mà, bỗng nhiên tâm nguyện này giống như đã linh nghiệm.
Có trai đẹp tới. Mặc dù là tên nhân vật phản diện kia.
Cũng không quan hệ, nhìn trên phần cảnh đẹp ý vui. Tô Duyệt tự an ủi mình.
Hôm nay nhân vật phản diện Ngôn Vực thay đổi một bộ xiêm y, không giống với một bộ xiêm y phức tạp của hôm qua.
Thường phục nhẹ nhàng, tay áo rộng váy dài. Nhìn như thế, ngược lại hơi có ý vị của một thiếu niên xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lớn lên cũng tốt thật.
Đỉnh lông mày tuấn lãng, môi mỏng nhẹ nhấp. Bỗng nhiên nhìn lại, tuấn tú phi phàm.
Nhưng nhìn kỹ lại, chung quy khóe miệng hắn treo lên ba phần mỉm cười, đôi môi màu đỏ thắm, càng lộ ra vẻ máu lạnh. Đôi mắt hắn như hoa đào tháng ba, nhưng lại không chứa đựng tình cảm, tia phẫn nộ hơi lóe lên, vừa ma mị lại tàn nhẫn.
Thật là phù hợp với khí chất của nhân vật phản diện.
Nhân vật dưới ngòi bút của cô, giờ phút này sống động đứng ở trước mắt. Tuy rằng là nhân vật phản diện, nhưng chuyến đi này quả thật không tệ.