Theo lời của Ôn Trình, trong bốn người của Ôn gia, chỉ có Ôn Noãn có năng lực giám định đồ cổ so với ông mạnh hơn.
Chẳng qua trong sự nghiệp Ôn Noãn không có làm cùng phương diện này, sau khi gả chồng liền toàn thân toàn ý là lo cho gia đình.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói, "Em sao có thể cùng anh cả so được, vẫn là không thể so."
Ôn Trình không chịu, "Không có chuyện gì, hai chúng ta đoán xem, xem ai chọn tốt hơn, coi như là giải trí. Vừa vặn em cũng giúp anh xem một chút, sau này kiếm được chỗ tốt, sẽ chia hoa hồng cho em."
Ôn Trình đánh giá năng lực em gái trong phương diện này, chính ông có đôi khi cũng sẽ nhìn lầm, mà em gái cho đến nay cũng không có sai lầm qua, cho nên hôm nay ông mang em gái tới đây là muốn em gái đóng góp cho ông ít ý kiến.
Bởi vì em gái cùng cháu ngoại tới, Ôn Trình sợ vợ con suy nghĩ nhiều, liền đưa vợ con cùng đi.
"Vậy được rồi." Ôn Noãn đành phải đồng ý.
Loại thời điểm này, Thái Thấm Nguyệt liền không có cách nào mở miệng.
Ôn gia ở phương diện này, Thái Thấm Nguyệt là không có bản lĩnh.
Bà tựa như một người ngoài.
Hôm nay Thái Thấm Nguyệt cũng là lần đầu tiên tới loại địa phương này.
Phía trước bà từng cùng chồng nói qua một lần muốn tới đây, Ôn Trình không đồng ý.
Ông nói đến nơi này có rất nhiều hạn chế, hơn nữa đi vào cái địa phương này, mỗi người đều có thân phận không bình thường, không cẩn thận va chạm liền không tốt, bản thân ông tới nơi này cũng là vì chính sự.
Kết quả hôm nay Ôn Trình không nói hai lời liền mang Ôn Noãn tới, còn đem cả Giản Nhất Lăng cùng nhau đi.
Ôn Nhược không nói chuyện, rũ mặt, người khác nhìn không ra cảm xúc của cô.
Giản Nhất Lăng thực an tĩnh, cầm tách trà người phục vụ đưa lắc nhẹ uống lên hớp nhỏ, đối với nơi này cũng không có gì hứng thú.
Một lát sau, một trận tiếng đồng la vang lên, sau đó có một nam nhân mặc bộ quần áo cổ xưa dùng một cây dài đem đèn lồng treo ở trên sân khấu.
"Bắt đầu rồi." Ôn Trình nói cho mấy người khác trong ghế lô biết, đây là tín hiệu bắt đầu bán đấu giá chính thức.
Sau đó kiện hàng đấu giá thứ nhất xuất hiện ở