Giản Nhất Lăng nhận được cái điện thoại thứ ba là Giản Duẫn Mạch.
Bởi vì Giản Duẫn Mạch ở nước ngoài, thời điểm sự phát sinh sự việc bên kia là lúc nửa đêm, cho nên so với những người khác chậm hơn một ít.
Điện thoại sau khi chuyển được, Giản Duẫn Mạch lại không có nhắc đến chuyện ở trên mạng, tuy rằng anh vì chuyện này mà gọi điện thoại đến.
Trong điện thoại giọng nam ôn nhu có từ tính, "Bảo bối, lễ vật gửi cho em ngày mai liền đến, nhớ rõ kịp thời nhận và kiểm tra nha. Còn có, bên em thời tiết chuyển lạnh, quần áo ấm đều phải mặc vào, không được đem chính mình đông lạnh, cảm mạo chảy nước mũi rất là khó chịu."
"Ân."
"Vậy em gần đây có nhớ anh hay không? Có phải tiểu không lương tâm, cũng không có nhớ tới anh hay không?"
"Nhớ." Giản Nhất Lăng vội trả lời.
Sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng mà trong trẻo của Giản Duẫn Mạch.
"Bé ngoan, chờ anh hai đến đó, đại khái chỉ trễ hơn gửi lễ vật cho em có một ngày thôi."
Giản Duẫn Mạch tuy rằng không nhắc đến việc này, lại muốn trực tiếp đến đây.
"Đừng đến." Giản Nhất Lăng nói, "Em có thể xử lý tốt, em không có khổ sở, em không sợ."
Đầu bên kia điện thoại Giản Duẫn Mạch trầm mặc một trận.
Cuối cùng Giản Duẫn Mạch lựa chọn tin tưởng Giản Nhất Lăng nói cô không có khổ sở.
"Được, trước hết nghe em."
"Ân."
###
Một người Giản Nhất Lăng ngoài ý liệu nhắn tin cho cô.
Tần Du Phàm.
Tại đây loại thời điểm này, cô ấy thế nhưng cũng quan tâm mà nhắn tin cho Giản Nhất Lăng.
Tần Du Phàm: [Cô không sao chứ? ]
Tần Du Phàm tựa hồ có chút lo lắng Giản Nhất Lăng chịu dư luận ảnh hưởng.
Giản Nhất Lăng: [Không có việc gì.]
Tần Du Phàm: [Cần tôi hỗ trợ không? ]
Giản Nhất Lăng: [Không cần, cảm ơn.]
Tần Du Phàm: [Cần tôi hỗ trợ không cần khách khí, tôi thiếu cô nhân tình, giúp cô là chuyện phải làm.]
Giản Nhất Lăng: [Thật sự không cần, cảm ơn.]
Tần Du Phàm: [Nếu có cái gì cần tôi giúp thì nói tôi biết, cô không cần cùng tôi khách khí, tôi không thích thiếu người khác.]
Giản Nhất Lăng: [Lần sau có cơ hội.]
Tần Du Phàm: [Cô thật là trước sau như một, không đáng yêu!]
Giản Nhất Lăng: [Ân.]
Tần Du Phàm: [Còn ân! Ân cái đầu lớn cô chứ