Sau đó cô lại mơ hồ nghe được tiếng bọn họ đàm luận, nói cô là quái thai.
Lúc ấy Giản Nhất Lăng cũng không biết chính mình làm sai cái gì.
Bọn họ nói chơi trò chơi, mà cô xác thật dựa theo quy định chơi.
Sau đó Giản Nhất Lăng mới mơ hồ hiểu được mình đại khái làm sai cái gì.
Địch Quân Thịnh mắt lạnh nhìn mọi người đang trầm mặc, đang muốn mở miệng, Giản Nhất Lăng trước anh một bước đáp lại Diêu Mạt Bình.
"Được, mọi người chính mình chơi."
Sau đó thối lui đến một bên, không hề tham dự.
Mọi người có chút hơi xấu hổ, nhưng bởi vì Diêu Mạt Bình, mọi người vẫn là không có mở miệng nói cái gì.
Giản Nhất Lăng nhỏ giọng hỏi Địch Quân Thịnh, "Em có phải đã làm gì không tốt hay không?"
"Em không có." Địch Quân Thịnh nói, "Em là ấn theo quy tắc cuộc chơi."
Cô chỉ là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mà cô cũng không cần phải hiểu.
"Bọn họ nói, có đôi khi không thể hoàn toàn ấn theo quy tắc mà tới." Giản Nhất Lăng nói.
"Không cần để ý đến bọn họ, mỗi người ý tưởng đều sẽ không giống nhau, em không cần."
Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng mà cầm tay Giản Nhất Lăng.
Sau đó Địch Quân Thịnh nhìn về phía Diêu Mạt Bình, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
Giản Nhất Lăng sau khi không tham dự, tiến độ liền biến chậm.
Mọi người ở trong phòng đi dạo từ từ, lộng nửa ngày không có đáp án.
"Hàn thiếu, bộ đàm đâu? Hướng lão bản xin chút nhắc nhở đi!"
Không có biện pháp, dựa chính vào bọn họ thật sự tìm không thấy, chỉ có thể tìm kiếm người khác trợ giúp.
Nhưng mà lúc này bọn họ lại đều ngượng ngùng đi hỏi Giản Nhất Lăng, vì thế đành phải dùng biện pháp vốn có.
Nhưng mà khi Hàn Mông Dự lấy ra bộ đàm, lại phát hiện bộ đàm trục trặc.
"Không phải chứ? Loại thời điểm này xảy ra trục trặc? Lão bản như thế nào làm, sẽ không đúng giờ duy tu một chút sao?"
Mọi người xác nhận bộ đàm là thật sự hỏng rồi.
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ?" Hình Vĩ sốt ruột hỏi.
Bộ đàm hỏng rồi, còn như thế nào cùng chủ tiệm muốn nhắc nhở?
Không có nó, bọn họ như thế nào rời đi cái địa phương này?
"Di động đâu? Gọi điện thoại cấp chủ tiệm." Diêu Mạt Bình nói.
"Nơi này không có