Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược giờ phút này ở trong phòng khách Ôn gia.
Thái Thấm Nguyệt thương thế so với Ôn Trình nhẹ hơn, nên bà đã xuất viện.
Ôn Trình còn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày mới có thể xuất viện.
Ôn Nhược đang xem trang web, nhìn đến trên mạng nghị luận sôi nổi, sắc mặt cô đều ám trầm xuống dưới.
Chuyện này cùng mong muốn của cô không giống nhau.
Cô công khai thân phận của Giản Nhất Lăng là bác sĩ Phó Nhặt, dựa theo phía trước cách nói, Giản Nhất Lăng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nhưng mà mấy ngày đi qua, chuyện gì Giản Nhất Lăng cũng đều không có gặp, chỉ có trên mạng đối với cô ấy chính diện đánh giá một đợt tiếp theo một đợt.
Cô ấy nghiễm nhiên thành thần tượng của người trẻ tuổi, không chỉ có học tập thành tích tốt, còn nhỏ tuổi đã là bác sĩ khoa ngoại, chơi trò chơi còn chơi rất tốt.
"Khó trách cô ta không có truy cứu, bởi vì chuyện này cô ta căn bản là không để bụng. Nói khả năng sẽ có nguy hiểm đều là gạt người."
Uổng phí cô vừa mới bắt đầu lúc ấy còn tự trách một trận.
Cô đem tin tức này cấp cho truyền thông kỳ thật là giúp cô ấy, giúp cô ấy đề cao mức độ nổi tiếng.
Thái Thấm Nguyệt tâm tình rất kém cỏi, "Ba con hiện tại tuy rằng ngoài miệng nói không trách mẹ, nhưng mẹ biết trong lòng ông ấy khẳng định là có khúc mắc."
Bà hiện tại cũng không biết nên như thế nào để hòa hoãn mối quan hệ với Ôn Trình.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mẹ cùng ba vợ chồng nhiều năm như vậy, ba sẽ không mặc kệ chúng ta."
Ôn Nhược đối với Ôn Trình là có tin tưởng.
Bọn họ là cha con ruột thịt, huyết mạch tương liên, đánh gãy xương cốt vẫn còn dính gân.
Thái Thấm Nguyệt hiện tại cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
"Đúng rồi, chứng cứ con đã xử lý sạch sẽ chưa? Xác định không có bị Giản Nhất Lăng cùng Ôn Noãn bắt lấy nhược điểm chứ?" Thái Thấm Nguyệt vẫn là có điểm không yên tâm.
"Hẳn là.. Con cũng không phải rất rõ ràng, nhưng con cảm thấy Giản Nhất Lăng nếu thật sự có chứng cứ, sẽ không hảo tâm buông tha con như vậy."
Ôn Nhược không biết Giản Nhất Lăng trong tay rốt cuộc có chứng cứ hay không, ngày đó cô xác thật có chút luống cuống, cô sợ Giản Nhất