Thời điểm tiệc mừng thọ tiến hành đến phần sau, Giản Nhất Lăng đứng dậy đi phòng vệ sinh.
Vẫn luôn chú ý bên này tình huống Ôn Nhược liền cũng đi theo vào phòng vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh, Ôn Nhược chủ động tìm Giản Nhất Lăng nói chuyện.
"Tiểu Lăng."
Giản Nhất Lăng đang rửa tay, nhìn thấy Ôn Nhược đi tới kêu tên của mình, cũng không đáp lại.
"Tiểu Lăng, em cùng Trương lão quan hệ không tồi, có thể nhờ ông ấy giúp một chút chuyện hay không, chính là một chuyện rất nhỏ thôi, với ông ấy mà nói cũng chỉ là một câu nói."
Muốn Công ty Húc Minh thêm một cái đơn đặt hàng mà thôi, này đối với chủ tịch mà nói chính là động mồm mép một chút.
Giản Nhất Lăng vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn thoáng qua Ôn Nhược, sau đó tránh đi cô ta, giống như không có nghe thấy lời cô ta nói.
Ôn Nhược cảm thấy tức khắc xấu hổ và giận dữ đan xen.
Cô ta bước nhanh đi tới trước mặt Giản Nhất Lăng, ngăn cản đường đi của Giản Nhất Lăng.
"Giản Nhất Lăng, chuyện thân phận của em bị tiết lộ, em thật sự tính toán cứ như vậy tính ở trên đầu chị hay sao?" Ôn Nhược hốc mắt đỏ lên.
Giản Nhất Lăng lạnh nhạt lại bình tĩnh, cũng không trả lời.
Ôn Nhược nước mắt muốn chảy, "Giản Nhất Lăng, em đối với chị như vậy là không công bằng, nếu em có cái gọi là chứng cứ, em liền lấy ra tới, chúng ta đối chất với nhau, em không thể không cho chị cơ hội biện giải liền định tội cho chị, em như thế nào có thể xác định em bắt được cái gọi là chứng cứ đều là thật sự, không thể là có người vu oan cho chị sao?"
Bên cạnh ra tới hai nữ vệ sĩ, hai người hành động nhanh chóng, thân thủ nhanh nhẹn.
Các cô ấy là được chú hai của Địch Quân Thịnh từ nước ngoài đưa tới, chuyên môn dùng để bảo hộ Giản Nhất Lăng.
Thời điểm trường hợp quan trọng, vì không ảnh hưởng đến bình thường xã giao của Giản Nhất Lăng, hai người sẽ cùng Giản Nhất Lăng bảo trì một khoảng cách nhất định, khi Giản Nhất Lăng có yêu cầu mới ra tới.
Sau khi hai nữ vệ sĩ ra tới, trực tiếp đem Ôn Nhược mạnh mẽ kéo rời ra.
Chờ Giản Nhất Lăng tránh ra, hai nữ vệ sĩ mới buông lỏng Ôn Nhược.