Cuối tuần, Chu Tử Mặc thành công hẹn được Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.
Địa điểm gặp mặt là Địch Quân Thịnh định.
Mà cái địa điểm này Chu Tử mặc trước đó đều không có nghĩ tới.
Địch Quân Thịnh đem địa điểm định ở công viên giải trí.
Địch Quân Thịnh muốn mang Giản Nhất Lăng đi tàu lượn siêu tốc, đi thuyền hải tặc.
"Thịnh gia, nơi này, nơi này không tốt lắm đâu?" Chu Tử mặc rất là lo lắng.
Địch Quân Thịnh thân thể giống như không tốt lắm.
Ngồi tàu lượn siêu tốc gì đó, có phải hay không có điểm quá mức kích thích.
"Chu thiếu gia nếu là không dám ngồi liền ở dưới này chờ chúng tôi đi."
Địch Quân Thịnh căn bản không để ý tới Chu Tử mặc, lôi kéo Giản Nhất Lăng liền đi xếp hàng.
Chu Tử Mặc đương nhiên không nghĩ bị Địch Quân Thịnh khinh thường, làm Địch Quân Thịnh cảm thấy anh ta nhát gan linh tinh.
Lưu lại ấn tượng không tốt như vậy, khả năng sẽ đối với sự phát triển quan hệ thương nghiệp sau này của bọn họ tạo thành ảnh hưởng.
Ôn Nhược có chút khiếp đảm, nhưng mà nhìn thấy Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng cùng Chu Tử Mặc đều đi, cũng chỉ có thể cắn răng đuổi kịp.
Sau đó Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng và mấy người vệ sĩ cùng đi với họ lên tàu lượn siêu tốc, còn có mấy người thì ở dưới chờ.
Bọn họ thuần thục mà lấy ra thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Không phải đưa cho Địch Quân Thịnh uống, mà là cho chính bọn họ uống.
Không phải sợ ngồi tàu lượn siêu tốc, mà là sợ nhìn thấy Địch Quân Thịnh ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cảm giác bay ở trên không không phải là Địch Quân Thịnh, mà là linh hồn của bọn họ.
Sau một chuyến tàu lượn siêu tốc, Chu Tử Mặc sắc mặt trắng bệch, Ôn Nhược trực tiếp ở thùng rác bên cạnh nôn ra.
Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng hai người biểu tình cực kỳ mà giống nhau, phong khinh vân đạm, biểu tình nhẹ nhàng tự nhiên.
Hai người thoạt nhìn hẳn là có chút phản ứng lại một chút phản ứng đều không có.
Đặc biệt Địch Quân Thịnh cái người bệnh tim này.
Thực sự làm người ta hoài nghi anh có phải thật sự có bệnh tim hay không.
Sau đó Địch Quân Thịnh lại mang Giản Nhất Lăng đi chơi những trò chơi khác.
Thời điểm đi chơi vui vẻ, trên mặt Giản Nhất Lăng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khó mà có được.
Thực đẹp, Địch