"Không lấy kết quả luận sơ tâm." Giản Nhất Lăng nói.
"Không sai." Chu Tử Mặc tán thành cách nói của Giản Nhất Lăng, "Cô chính là đã làm, thời điểm cô làm chuyện này có nghĩ đến như thế nào mới là trọng điểm không!"
Ôn Nhược đối mặt với ba người tương bức, trên mặt không có lại bao nhiêu huyết sắc.
"Các người liên hợp lại đối phó tôi?"
"Này như thế nào có thể xem như chúng ta liên hợp lại? Cô như thế nào không nhìn xem chính mình đã làm loại chuyện gì?" Chu Tử Mặc hỏi lại Ôn Nhược, "Là chính cô đã làm sai chuyện, tôi chỉ là lựa chọn bên đúng mà thôi."
Chu Tử Mặc không cho rằng mình làm cái gì không đúng.
Nếu hôm nay Ôn Nhược đắc tội chính là người có thân phận bình thường, anh ta làm bạn trai còn có thể bảo vệ cô ta.
Nhưng mà cô ta đầu óc rõ ràng là não heo, chạy tới cùng Thịnh gia không qua được, đem lời nói của Thịnh gia như là gió thoảng bên tai, một nữ nhân ngu xuẩn như vậy, anh ta nếu còn bảo vệ cô ta, chính là đem Chu gia đẩy vào hố lửa.
Ôn Nhược lại tức lại ủy khuất, "Chu Tử Mặc, tôi nhìn lầm anh."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhìn lầm cô."
Anh ta còn tưởng rằng cô ta là một người thông minh, xuất thân dòng dõi thư hương, từ nhỏ hẳn đã được sự giáo dục thật tốt.
Giản Nhất Lăng duỗi tay lôi kéo tay Địch Quân Thịnh.
"Tiếp tục chơi."
Không muốn tiếp tục nghe hai người kia cãi nhau.
"Được." Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng trực tiếp đứng dậy rời đi, không có nửa điểm chần chờ.
Tùy ý Ôn Nhược dùng ánh mắt như thế nào nhìn bọn họ, bọn họ đều thờ ơ.
###
Ôn Nhược về đến nhà đã khóc thật lâu, Thái Thấm Nguyệt khuyên như thế nào đều khuyên không được.
Nghe nói là cùng Chu Tử Mặc chia tay, Ôn Trình mới ra viện đã rất tức giận.
"Cậu ta như thế nào cùng con chia tay? Cậu ta dựa vào cái gì cùng con nói lời chia tay? Con chờ, ba đi tìm cậu ta, ba muốn hỏi rõ ràng một chút!"
"Ba đừng hỏi." Ôn Nhược khóc lóc nói.
Cô ta không biết là đau buồn do thất tình càng nhiều hơn, hay là cảm xúc xấu hổ cùng giận dữ càng nhiều hơn.
"Ba như thế nào có thể không