Dương Duyệt quay đầu nói với Tần Du Phàm, "Chuyện bắt cóc ta thực sự xin lỗi, làm con đã chịu kinh hách, nhưng mà ta bổn ý thật sự không phải muốn hại chết con."
"Bác nên xin lỗi không phải con, là Địch gia thiếu gia bị bác oan uổng, còn có Tần Xuyên có thể đã chết." Tần Du Phàm nói.
Dương Duyệt ngữ khí bình tĩnh, "Ta vốn là không phải cái người tốt gì, ta bảo vệ chính là chồng của ta cùng người ta yêu, không phải những người ta không quan tâm."
"Bác gái, bác đi tự thú đi, như vậy tội có thể nhẹ một chút." Tần Du Phàm nói.
Cô hôm nay đến đây chính là vì khuyên Dương Duyệt tự thú.
Dương Duyệt đang muốn đồng ý, Tần Hoành Thụy trên giường bệnh bỗng nhiên đối với quản gia nói, "Quản gia, chế trụ Du Phàm cùng Giản tiểu thư, không được để các nàng rời đi! Lục soát thiết bị thông tin trên người các nàng!"
"Bác?"
"Du Phàm, thực xin lỗi, ta không thể để cho bác gái con có chuyện. Trừ phi có thể bảo đảm các con sẽ không đem chuyện này để lộ ra, bằng không ta không thể để các con rời đi. Đặc biệt là Giản tiểu thư, ta biết cô ấy là vị hôn thê của Địch thiếu gia, bác gái con hãm hại Địch thiếu gia, cô ấy khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu."
"Bác, bác gái đã làm sai, bác không thể đi theo sai cùng." Tần Du Phàm ý đồ khuyên bảo.
"Du Phàm, ta và bác gái con cảm tình nhiều năm như vậy, bà ấy là mệnh của ta."
Tần Du Phàm mắt lộ ra thống khổ chi sắc.
Cô ấy không nghĩ như vậy, không nghĩ cùng bác trai bác gái là địch.
Sau khi cùng phụ thân quan hệ nháo cương, bọn họ chính là người thân nhất của cô!
Quản gia tiến lên bắt người.
Tần Du Phàm chắn trước mặt Giản Nhất Lăng, "Các người đừng động đến cô ấy."
Tần Du Phàm lại đối với Giản Nhất Lăng phía sau nói, "Nhất Lăng, tôi giống như liên lụy cô."
Sau khi bọn họ tra được chân tướng, Tần Du Phàm khăng khăng muốn tới gặp Dương Duyệt, khuyên Dương Duyệt tự thú.
Giản Nhất Lăng nói qua, khả năng sẽ vô dụng.
Cô ấy đã không có nghe.
Cuối cùng Giản Nhất Lăng không chỉ có không lại ngăn cản cô ấy,