"Cô cùng anh hai cô không hổ là huynh muội." Tần Du Phàm đánh giá, hai anh em đều thực thiên tài, chỉ số thông minh nghiền áp người bình thường.
Tần Du Phàm lại nói, "Nhất Lăng, cái pin kiểu mới này nếu khi nào muốn đưa vào sản xuất, cô nhớ rõ liên hệ bắc cầu cho tôi với đoàn đội nghiên cứu phát minh, tôi rất xem trọng."
"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng rồi.
Sau khi cùng Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng tách ra, Tần Xuyên lái xe đưa Tần Du Phàm trở về nơi cô đang sống.
"Em chừng nào thì dọn về nhà ở?" Tần Xuyên hỏi Tần Du Phàm.
"Không dọn về, nơi đó đã không còn là nhà của tôi."
"Mẹ của anh sẽ không đến đó ở." Tần Xuyên nói.
"Bà ấy không cần để ý đến tôi."
"Bà nói, đó là thuộc về mẹ của cô ở Tần gia."
Tần Du Phàm dừng một chút, trong lòng bị tác động một chút.
"Thay tôi cảm ơn bà." Tần Du Phàm nói, "Nhưng mà tôi còn sẽ cùng anh tranh đấu, tôi sẽ không đem Tần gia chắp tay nhường lại, Tần thị cũng có một phần của mẹ tôi trong đó."
"Anh không nghĩ muốn có quyền kế thừa Tần gia. Tần Xuyên anh dựa vào đôi tay của chính mình, cũng có thể để cho người khác để anh vào trong mắt."
Tần Du Phàm nhìn chăm chú Tần Xuyên thật lâu, sau đó quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ những chiếc xe không ngừng lui tới, cùng suy nghĩ của cô giống nhau.
Cô biết, trải qua chuyện này, giữa cô cùng Tần Xuyên có một số việc đã hoàn toàn không giống như trước.
###
Địch Quân Thịnh nhận được điện thoại của Địch lão gia tử.
Không có nguyên do, đổ ập xuống mà bị một hồi mắng.
"Con gần đây đều là đang bận cái quỷ gì?"
"Con không phải đang bận rộn chuyện của công ty sao?" Địch Quân Thịnh còn có thể làm gì?
"Con bận chuyện của công ty là làm gì?" Địch gia gia ngữ khí ghét bỏ.
"Ông nói đi?" Hiện tại công ty là anh đang phụ trách, còn hỏi anh đang bận việc công ty là làm gì? Còn có thể làm gì.
"Ý tứ của ông là, từ khi con cùng Tiểu Lăng đính hôn đến bây giờ, như thế nào đều không có đưa con bé đi ra ngoài