Không giải thích gì nữa, Lục Lệ Hàng kéo Kỷ Khanh Khanh ra khỏi phòng.
Kỷ Khanh Khanh vẫn còn nhớ anh đang bị thương ở cánh tay. Dưới ánh đèn trong thang máy, càng nhìn thấy rõ ràng hơn, cũng khiến người ta càng sợ hãi. Da thịt ở bên ngoài trắng bệch không chút máu, miệng vết thương còn dính bùn đất chưa rửa sạch, chỉ sợ rằng sẽ bị nhiễm trùng.
“Chuyện gì quan trọng thế anh? Anh đi băng vết thương lại cũng không mất bao lâu đâu mà….”
Nhưng mà Lục Lệ Hành ngoảnh mặt làm ngơ. Ra khỏi thang máy, anh không nói lời nào, nắm tay cô đi tới chỗ bờ cát đá ngầm.
Gió biển rất lớn, Kỷ Khanh Khanh mặc một chiếc áo khoác vẫn còn thấy lạnh. Vậy mà Lục Lệ Hành lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, tay áo còn vén tới khuỷu tay. Bàn tay đang nắm tay Kỷ Khanh Khanh cũng lành lạnh, tựa như nhiệt độ trên người cô cũng biến mất.
Bùn đất dưới chân rất mềm, Kỷ Khanh Khanh chân cao chân thấp đi theo Lục Lệ Hành tới bờ biển. Dường như bên đá ngầm bên kia có gì đó, nhưng mà ánh trăng quá tối, lại không có ánh đèn, cho nên cô chẳng thể nhìn ra đó là gì.
Lục Lệ Hành dừng chân lại, đứng yên bên bãi biển, đôi môi hơi mím lại, xoay người nhìn cô.
Hai người đang ở rất gần, cho dù không có ánh sáng, Kỷ Khanh Khanh vẫn có thể mơ hồ nhận ra sự kỳ lạ trên mặt anh, tựa như là lo lắng cũng giống như là do dự.
Nhưng hai loại cảm xúc này, Kỷ Khanh Khanh chưa nhìn thấy bao giờ.
“Anh dẫn em tới đây làm gì?”
Lục Lệ Hành hít sâu một hơi, nhìn Kỷ Khanh Khanh vô cùng chăm chú, sau đó chậm rãi quỳ một chân xuống.
Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc mở to mắt, sợ hãi tới mức lùi về phía sau một bước, nhưng bàn tay đang bị Lục Lệ Hành nắm chặt, lòng bàn tay lành lạnh, cũng không biết là do nhiệt độ của Lục Lệ Hành truyền sang hau là do lòng bàn tay của mình sinh ra mà dần dần nóng lên.
Hơi thở của Kỷ Khanh Khanh hơi nhiễu loạn, ngơ ngác nhìn Lục Lệ Hành, tiếng tim đập như trống đánh, một lúc sau mới phản ứng lại.
“Anh…” Muốn cầu hôn sao?
Ban ngày đã nhìn thấy màn cầu hôn của Lâm Trăn và Trần Thư Diệc rồi. Vậy mà bây giờ cô lại chẳng thể đoán ra được, cô nghĩ, mình là đứa ngốc thật.
Nghĩ tới chuyện này, Kỷ Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, cảm xúc kích động và luống cuống đan xen lẫn nhau.
Đây là một loại cảm xúc rất kỳ lạ.
Sáng nay, khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc bích kia, cô một lòng chờ mong chiếc nhẫn ấy sẽ nằm trong hộp trang sức và xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó nó sẽ được cô đeo lên ngón giữa. Mặc dù đã nhìn thấy chiếc nhẫn rồi nhưng cô vẫn chờ mong như cũ.
Sau khi Trần Thư Diệc cầu hôn, trơ mắt nhìn chiếc nhẫn mà mình hiểu lầm được đeo lên tay của Lâm Trăn. Cảm xúc kích động trong một giây ấy như bị một chậu nước lạnh tạt vào, chẳng còn gì gọi là chờ mong nữa.
Bây giờ đột nhiên lại thấy Lục Lệ Hành quỳ trước mặt mình, nháy mắt như có ngọn lửa bùng lên trong lòng cô.
Lục Lệ Hành nói:
“Nhắm mắt lại.”
Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lục Lệ Hành thoáng buông lỏng nhưng lại không bỏ ra.
Có âm thanh truyền đến, cô nghe thấy đó giống như là pháo hoa, lại ngửi thấy được mùi giống như là thuốc súng. Cho dù đã nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của ánh sáng.
Cô nắm chặt tay, cảm nhận ánh sáng kia càng ngày càng sáng, khứu giác truyền tới mùi hương của thuốc súng cũng rõ ràng hơn. Cô muốn mở mắt ra nhưng rồi nghe lời Lục Lệ Hành, tiếp tục nhắm mắt.
“Được rồi, em mở mắt đi.”
Kỷ Khanh Khanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cười ra tiếng.
Màn cầu hôn này giống như học sinh trung học tỏ tình, vô cùng vụng về.
Xung quanh cô, Lục Lệ Hành dùng loại pháo hoa cô tiên mà trước đây cô từng chơi, từ xa nhìn tới thì sẽ nhìn ra hình trái tim, mà nơi cô đứng là ở giữa hình trái tim.
Gió lạnh thổi đến, nhưng nhờ có pháo hoa ở xung quanh mà dần ấm lên.
Lục Lệ Hành quỳ một gối, đưa một chiếc vỏ sò màu trắng hình vòng cung ra trước mặt cô.
“Anh biết anh rất cổ hủ, không biết lãng mạn, nhưng những thứ này đều do anh tự mình chuẩn bị. Anh chỉ muốn dùng hết sức mình để cho em tất cả những gì anh có. Anh hứa với em, không chỉ là hiện tại, mà là tương lai, anh đều có thể cho em tất cả mọi thứ anh có, chăm sóc em, bảo vệ em, yêu em.”
Vỏ sò được mở ra, một chiếc nhẫn có một viên kim cương màu trắng kết hợp với một viên kim cương màu xanh khác lẳng lặng nằm ở bên trong, giống như một đôi cánh, lại được ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi, khiến cho chiếc nhẫn nằm trong vỏ sò phát ra những ánh sáng lộng lẫy, xinh đẹp.
“Nếu như em đồng ý nói: gả cho anh.”
Kỷ Khanh Khanh đối diện với ánh mắt kia của Lục Lệ Hành, cảm giác luống cuống tay chân lại bộc phát. Cô phải nói em đồng ý, nhưng lại ngây ngốc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lục Lệ Hành.
Thật lâu rồi mà vẫn không thấy cô trả lời, cánh tay bị thương đang rũ xuống của Lục Lệ Hành không khỏi nắm chặt lại. Anh cắn chặt răng, khiến cho quai hàm căng chặt. Ánh mắt cũng lo lắng và thấp thỏm.
Do dự có nghĩa là không tình nguyện.
Kỷ Khanh Khanh không nói lời nào có nghĩa là do dự, mà như vậy thì có nghĩa là cô không muốn?
Cũng đúng thôi, tính tới bây giờ mới là gần hai tháng, khó tránh khỏi do dự.
“Em đồng ý.”
Lục Lệ Hành giật mình, sự lo lắng và thấp thỏm trong ánh mắt bỗng biến mất, đôi lông mày giãn ra, cảm xúc vô cùng kích động.
“Em nói gì?”
Kỷ Khanh Khanh mỉm cười, nói:
“Em nói, em đồng ý.”
Lục Lệ Hành lại hỏi tiếp:
“Em đồng ý cái gì?”
Kỷ Khanh Khanh cười nói:
“Em đồng ý anh cầu hôn, đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh, Lục Lệ Hành.”
“Em nói lại lần nữa.”
Kỷ Khanh Khanh lớn tiếng nói:
“Em nói, em đồng ý gả cho anh, làm vợ của anh, Lục Lệ Hành!”
Khóe miệng Lục Lệ Hành cong lên thành một nụ cười vui vẻ. Anh rất thỏa mãn, cũng rất vui mừng, sự trống rỗng trong lòng như được lấp đầy. Gió biển rất lạnh, nhưng cả người lại nóng đến khó tin.
Anh lấy chiếc nhẫn trong vỏ sò ra, đeo lên ngón giữa của Kỷ Khanh Khanh, sau đó cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cách cực kỳ lịch lãm.
Tách…
Đèn sáng.
Bên cạnh Kỷ Khanh Khanh là đá ngầm, mà bãi biển vây lấy đá ngầm thành một vòng cung vô cùng tuyệt vời. Ánh sáng từng tầng từng tầng một, kéo dài từ dưới chân cô đến tận khách sạn nghỉ dưỡng.
Ánh sáng đó phát ra từ những bóng đèn nhỏ, những bóng đèn ấy nối liên tiếp với nhau, một chiế, hai chiếc, ba chiếc, bốn chiếc, năm chiếc, sáu chiếc, từng tầng
từng tầng chồng trên nhau trên bãi biển, khiến cho bầu không khí trầm lắng ở bãi biển bỗng nhiên tươi vui hơn vì ánh sáng từ những chiếc bóng đèn này.
Kỷ Khanh Khanh nhìn chúng, vành mắt ửng đỏ, xoang mũi cay cay. Cô hít một hơi thật sâu, cắn môi dưới để kiềm chế cảm xúc của mình.
Không thể khóc, nhất định không thể khóc!
Cô vui vẻ như vậy, lại đang trong lúc lãng mạn, sao cô có thể khóc được chứ?
“Anh không biết em thích cái gì, nhưng mà đang là ban đêm, anh hy vọng có thể khiến em nhìn thấy nhiều ánh sáng.”
Lục Lệ Hành đứng dậy, một tay ôm Kỷ Khanh khanh, cúi người hôn cô.
Hai đôi môi lạnh lẽo chạm vào nhau, đột nhiên giống như thêm dầu vào lửa, bùng cháy, nóng lên, sau đó không thể nhịn được mà xâm lấn sâu hơn, như là đang hấp thụ sự ấm áp nhưng càng giống như trao nhau sự ấm áp, khó mà tách rời.
Thật lâu sau, nụ hôn triền miên kia cũng lưu luyến kết thúc
Kỷ Khanh Khanh thở dốc nhìn anh, từ khóe mắt đến đuôi mày đều nhiễm ý cười. Cô đang chuẩn bị nói chuyện thì tiếng vỗ tay truyền đến.
Hai người đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay. Thì ra là Trần Thư Diệc và Lâm Trăn, không biết hai người họ đã đứng ở đó từ khi nào, chỉ biết rằng họ đang mỉm cười nhìn anh và cô.
“Vợ à, em thấy chưa? Căn bản là em không cần phải lo lắng cho cậu ta. Bây giờ cậu ta cũng không thua kém anh đâu.”
Kỷ Khanh Khanh hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Thư Diệc, khuôn mặt nháy mắt đã ửng hồng, trước mặt người ngoài, cô hơi xấu hổ.
“Ở khách sạn có thuốc trị vết thương không?”
“Có! Nhân viên khách sạn có đó, đây!”
Lâm Trăn mỉm cười, nhìn về phía ghế ở đằng kia.
Trên chiếc ghế có vài thứ, còn có vài người đứng ở bên cạnh.
Ưm… Không chỉ là một người, đứng sau những hàng cây kia, có không ít người.
Mặt của Kỷ Khanh Khanh càng đỏ hơn.
Cô thúc giục Lục Lệ Hàng:
“Anh nhanh đi xử lý vết thương đi.”
Nói xong lại nhận lấy vỏ sò trong tay anh, rồi đẩy anh đi.
Có lẽ người đang chờ ở phía trước là nhân viên khách sạn. Người đó đưa anh đi xử lý miệng vết thương.
Lâm Trăn đi tới bên cạnh cô, nói:
“Chúc mừng chúc mừng, từ trước đến gì chị chưa từng thấy Lục Lệ Hành chuẩn bị thứ gì cho một cô gái cẩn thận tỉ mỉ như vậy đâu.”
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu cười cười, sau đó đi về phía khách sạn, nói:
“Em cũng không biết… Quá bất ngờ.”
“Không bất ngờ đâu, chắc chắn là Lục Lệ Hành đã sớm có chuẩn bị rồi. Nhưng mà chiếc nhẫn này… Sao lại quen như vậy nhỉ?”
Kỷ Khanh Khanh đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Lâm Trăn, hỏi:
“Chị Lâm Trăn, chị biết chiếc nhẫn này à?”
Lâm Trăn nhìn kỹ chiếc nhẫn ấy, sau đó lập tức rõ ràng.
“Tất nhiên rồi! Nếu chị đoán không sai thì chiếc nhẫn này của em đền cùng một hội đấu giá với chiếc nhẫn của chị.”
Nói đến đây, Lâm Trăn sực hiểu ra:
“Tôi hôm qua chị đoán không biết ai là người đã lấy được hai chiếc nhẫn này. Thì ra một chiếc là Thư Diệc lấy, còn một chiếc là Lục Lệ Hành lấy đi.”
“Chiếc nhẫn này… Có nguồn gốc sâu xa hả?”
“Sâu xa là lưu truyền từ xưa đến nay, thật giả lẫn lộn khó mà chứng thực. Chủ yếu là, chiếc nhẫn này ấy…”
Lâm Trăn nhìn Kỷ Khanh Khanh chằm chằm, nói:
“Nó đắt.”
“Đắt?”
Kỷ Khanh Khanh cũng không để ý lắm, chiếc nhẫn kia của Lâm Trăn là hai ngàn sáu trăm vạn, vậy cái của cô có thể đắt như nào đây?
“Chiếc nhẫn của chị giá hai ngàn sáu trăm vạn nhân dân tệ, nhưng mà chiếc nhẫn này của em, tối hôm qua đấu giá là hai ngàn một trăm vạn…”
Kỷ Khanh Khanh chớp mắt. Cô đã sớm bị giá của chiếc nhẫn của Lâm Trăn làm cho ngạc nhiên rồi. Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, bây giờ nghe thấy cái giá này, có chút thờ ơ, cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Lâm Trăn cười, nói tiếp:
“Đô la.”
Kỷ Khanh Khanh giật mình:
“Cái gì đô la?”
“Chiếc nhẫn của em ấy, hai ngàn một trăm vạn đô la.”
“Hai ngàn một trăm vạn… Đô la?”
Kỷ Khanh Khanh thầm tính toán, đổi thành nhân dân tệ là….
Kỷ Khanh Khanh: “…”
Kỷ Khanh Khanh: “???”
Kỷ Khanh Khanh: “!!!”
“A! Cô Kỷ cẩn thận! Dưới chân cô, chúng tôi lập tức thu dây điện, cô chạy chậm một chút!”
...
Trong khách sạn có một phòng y tế nhỏ, một nhân viên y tế đang sát trùng cho cánh tay bị thương của Lục Lệ Hành.
—— “Ký chủ, nhiệm vụ của anh là tự mình tổ chức một màn cầu hôn lãng mạn đến nỗi khiến vợ sắp cưới của anh là Kỷ Khanh Khanh phát khóc! Có ba từ ngữ mấu chốt: thứ nhất là tự mình, thứ hai là lãng mạn, thứ ba là phát khóc.”
—— “Anh đã hoàn thành được điều thứ nhất và điều thứ hai, còn điều thứ ba…”
“Như vậy là được rồi.”
Lục Lệ Hành nhớ tới nụ cười của Kỷ Khanh Khanh, nói:
“Cô ấy vui vẻ như vậy, tại sao lại phải khóc chứ?”
—— “Nhiệm vụ không hoàn thành, anh muốn…”
Tiểu A dừng một chút rồi nói tiếp:
“Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị sinh mệnh + 99, thời gian sinh mệnh trước mắt là 102 giờ đồng hồ.”
Đang lúc Lục Lệ Hành cảm thấy khó hiểu thì cửa phòng y tế đột nhiên bị đẩy ra, Kỷ Khanh Khanh hấp tấp xông vào.
Khóe mắt vẫn còn ươn ướt, giọng nói nức nở:
“Chồng à, sao anh lại… Sao anh lại mua cho em chiếc nhẫn đắt như thế! Em thật sự…. Quá cảm động… Hu hu hu…”
“Giá trị sinh mệnh + 1, thời gian sinh mệnh trước mắt là 103 giờ đồng hồ.”