Chương 13: Lục Lệ Hành sao lại không chết?
Edit: phuongchuchoe
Trước mắt Lục lão tiên sinh và dì Bùi, Kỷ Khanh Khanh thật sự tức giận.
Này thì tính là gì?
Này thì tính là gì!
Một ả đàn bà nửa đêm đói khát khó nhịn, câu dẫn ông chồng sắp chết?
Kỷ Khanh Khanh hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Lục lão tiên sinh và dì Bùi, trực tiếp lăn vào trong chăn, đem mình bọc lại thành một quả bóng, đoạn tuyệt quan hệ với bên ngoài.
Mất mặt quá đi!
Thật sự quá mất mặt!
Nhân sinh dài hai mươi năm đằng đẵng của Kỷ Khanh Khanh, chưa bao giờ mất mặt như ngày hôm nay!
Quả thật đem mặt của mình mất hết!
Bộ dạng cô vừa tỉnh lại là gì?
Hình như tay ôm eo của Lục Lệ Hành?
Chân gác lên đùi của Lục Lệ Hành?
Vậy đầu cô ở đâu?
Đầu cô ở chỗ nào?
Kỷ Khanh Khanh cẩn thận hồi tưởng lại dáng vẻ khi tỉnh dậy, phần cơ bụng rắn chắc của Lục Lệ Hành trước mắt lúc ẩn lúc hiện, làm mặt cô đỏ chói, tim đập bình bịch lợi hại.
Không lẽ đầu của cô gác trên vai của Lục Lệ Hành? Hay là gác trên cánh tay?
Hay là trên ngực anh ta?
Không xui xẻo đến nỗi đó chứ?
Kỷ Khanh Khanh không khỏi muốn khóc.
Cô đi ngủ rất đàng hoàng mà, làm sao ngủ chung với Lục Lệ Hành một đêm, liền biến thành bộ dạng này? Còn trực tiếp chạm vào miệng súng.
Nếu Lục Lệ Hành là con trai của cô, bệnh nặng thành dạng như vậy còn bị đàn bà câu dẫn, cô nhất định sẽ xé xác tiểu tiện nhân kia!
Hiện tại cô không dám nghĩ đến Lục lão tiên sinh có suy nghĩ gì, ý kiến gì với cô.
Có lẽ trong đáy lòng nghĩ cô là đàn bà lẳng lơ không biết kiềm chế dụ dỗ cháu trai sắp chết của ông!
Kỷ Khanh Khanh lo sợ bất an.
Lục Lệ Hành nghe thấy Kỷ Khanh Khanh phẫn nộ đau đớn hô hai chữ 'Lưu manh', lại còn cuộn mình thành một cục tròn, quả thực bị Kỷ Khanh Khanh chọc cho tức khí cười.
Kẻ ác cáo trạng trước?
Anh lưu manh?
Đến cùng là ai lưu manh?
Buổi tối hôm qua anh quy củ chưa làm gì cũng bị gọi là lưu manh?
Một cô gái đi ngủ không đàng hoàng, trên giường lăn qua lăn lại, xem người khác như cái gối ôm mà lưu manh ôm lấy?
Thật đáng tiếc phòng không có camera, bằng không anh thật sự muốn Kỷ Khanh Khanh tận mắt thấy biểu hiện tối hôm qua của cô, xem cô đùa giỡn lưu manh với cái 'Gối ôm'!
Chẳng qua tối hôm qua anh xác thực cũng khó thoát khỏi liên can, vốn muốn nhìn xem Kỷ Khanh Khanh có thể lăn tới lui bao lâu, nhìn một lát, chính mình cũng không biết ngủ từ lúc nào, Kỷ Khanh Khanh toàn bộ quá trình xem anh như cái gối ôm, vậy mà cả đêm anh lại không thức giấc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy cảm thấy dồi dào tinh lực!
Tính cảnh giác của anh, đúng là càng ngày càng kém.
Khẩu khí Lục Lệ Hành trầm xuống, giải thích với Lục lão tiên sinh và dì Bùi trước cửa, "Ông nội, dì Bùi, hai người đừng hiểu lầm, đêm qua cháu không cẩn thận làm đổ nước lên ga giường, nghĩ không muốn làm phiền dì Bùi, nên..."
Lục lão tiên sinh và dì Bùi nhìn Kỷ Khanh Khanh thẹn thùng chui vào trong đống chăn, đều dở khóc dở cười.
Mặc dù ở chung với Kỷ Khanh Khanh, không rõ ràng con người cô, nhưng với Lục Lệ Hành từ nhỏ lớn lên, đều hiểu rõ.
Muốn ép buộc Lục Lệ Hành bá vương ngạnh thượng cung*? Chỉ sợ phải chính Lục Lệ Hành đồng ý mới được.
*cưỡng gian
Anh đã không muốn làm chuyện gì, mấy có thể cưỡng ép anh?
"Thiếu gia của tôi, cái này không có phiền toái gì đâu." Dì Bùi nhìn thoáng qua Kỷ Khanh Khanh chui thành một cục trong trong đống chăn, cười nói, "Bây giờ tôi đi đổi ga giường, bác sĩ cũng đã đến, tôi mời họ đến thư phòng, cậu đến thư phòng nghỉ ngơi một chút."
Lục Lệ Hành gật đầu, ngay khi chuẩn bị rời khỏi phòng của Kỷ Khanh Khanh.
~~"Cảnh báo tử vong, trong vòng năm phút xin hãy tặng một nụ hôn chúc buổi sáng cho Kỷ Khanh Khanh vợ của ngài, và một câu chúc buổi sáng tốt lành."
Lục Lệ Hành giận, "Phần thưởng chung chăn chung gối đâu."
~~"Chung chăn chung gối với Kỷ Khanh Khanh đã ban thưởng nhiệm vụ cộng HP 8 tiếng, nhưng từ tối hôm qua đến bây giờ là đã 8 tiếng, 8 giờ này cũng cần tiêu hao HP."
"Con mẹ nó ngươi..."
~~"Xin đừng nói lời thô tục với hệ thống."
Lục Lệ Hành sắc mặt âm trầm, "Ngươi đang đùa giỡn với ta đó hả?"
~~"Ngủ cùng với Kỷ Khanh Khanh một giấc có thể thu được 8 HP, cậu đâu có thiệt thòi, huống hồ tôi còn giúp cậu khôi phục sức khoẻ."
Anh tận lực để hơi thở mình ổn định, nhìn Kỷ Khanh Khanh cuộn thành một đống, trực tiếp kéo chăn ra.
Kỷ Khanh Khanh giống như đà điều từ trong chăn chui ra, cả người bị nghẹn đến đỏ bừng, thở hổn hển mấy hơi, một giây sau lại bị Lục Lệ Hành cường ngạnh ôm lấy mặt.
Kỷ Khanh Khanh: ? ? ?
Một nụ hôn khắc trên trán cô.
Kỷ Khanh Khanh: ! ! !
Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, :"Bà xã, buổi sáng tốt lành."
~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP +3, HP hiện tại là ba giờ đồng hồ."
Đây là... nụ hôn chào buổi sáng?
Kỷ Khanh Khanh cứng đơ tại chỗ, nhìn sắc mặt Lục Lệ Hành giống như không thật lòng muốn hôn chúc buổi sáng lắm, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi kia, cô động cũng không dám động.
Lục lão tiên sinh và dì Bùi cũng đều cảm nhận được bầu không khí quỷ dị.
"Cô nên nói cái gì?"
Kỷ Khanh Khanh mơ màng chốc lát, "Chúc buổi sáng tốt lành? ."
"Còn có gì nữa?"
Kỷ Khanh Khanh khoé miệng co giật, "Ông xã, chúc buổi sáng tốt lành."
~~"HP +1, HP hiện tại 4 tiếng."
"Lặp lại một lần nữa."
"... Ông xã, buổi sáng tốt lành."
~~"HP +1, HP hiện tại 5 tiếng."
"Lặp lại một lần nữa."
Kỷ Khanh Khanh nổi giận, tên gia hoả Lục Lệ Hành này làm gì vậy? Ỷ có Lục lão tiên sinh và dì Bùi ở đây cáo mượn oai hùm?
Ai mà không biết khế ước hôn nhân của họ không có cơ sở tình cảm? Đây là khoe ân ái làm gì?
"Khụ khụ..." Lục lão tiên sinh ông lão này nhìn không được cũng không nghe nổi nữa, ông và dì Bùi cứ làm như nhắm mắt làm ngơ, sáng sớm vừa hôn lại vừa ôm.
"Lệ Hành, bác sĩ Triệu đang sốt ruột chờ."
Lục Lệ Hành tạm thời buông tha cho Kỷ Khanh Khanh, bước xuống giường.
Tiếng bước chân dần xa, trong phòng không còn âm thanh nào nữa.
Kỷ Khanh Khanh cho là mọi người đều đi hết rồi, vừa quay đầu liền nhìn thấy dì Bùi đang đứng trước cửa, cười nhẹ nhàng nhìn cô.
"Dì Bùi..." Kỷ Khanh Khanh lúng túng nói.
Dì Bùi cúi người thay cô kéo áo trượt xuống bờ vai lên, "Kỷ Khanh Khanh cô đừng sợ, trong lòng tôi và Lục lão tiên sinh đều hiểu."
Ở Lục gia phục vụ nửa đời người, người con gái như Kỷ Khanh Khanh sao không hiểu cơ chứ? Chút chuyện thế này còn chưa rõ sao?
Lại càng không cần phải nói Lục lão tiên sinh đã sống hơn nửa đời người.
Tảng đá trong lòng Kỷ Khanh Khanh rơi xuống, không hiểu lầm cô là ả đàn bà dụ dỗ mê hoặc đàn ông là được.
"Dì Bùi, cảm ơn dì."
Dì Bùi cười cười, "Đừng khách khí, nhanh rời giường tắm rửa rồi ăn điểm tâm thôi."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Ngay lúc dì Bùi vừa đi, Kỷ Khanh Khanh đến nơi Lục Lệ Hành vừa mới nằm đấm đấm mấy cái cho hả dạ, vốn là tâm tình buổi sáng tối như vậy bị tên khốn Lục Lệ Hành này phá hỏng sạch sẽ, thật sự tức chết cô!!!
Bà nó nụ hôn chúc buổi sáng tốt lành!
Thử hỏi có ông chồng nào mà hôn chúc buổi sáng với gương mặt hung thần ác sát không!
Đó mà là nụ hôn chúc buổi sáng? Cô thấy Lục Lệ Hành chỉ hận không thể ăn cô luôn đó!
Lục Lệ Hành đồ vô liêm sỉ này! Rõ ràng là muốn mình mất mặt trước mặt lão tiên sinh và dì Bùi mà!
Kỷ Khanh Khanh căm phẫn bất bình, lại hung ác đạp lên gối đầu của Lục Lệ Hành, hận đến mức xoắn hết ruột gan.
Buổi tối hôm qua không nên nhất thời mềm lòng chứa chấp tên khốn Lục Lệ Hành này!
Anh tốt nhất về sau đừng để rơi vào tay tôi!
* * *
Mà giờ khắc này trong thư phòng, bác sĩ Triệu đã ngồi trước mặt Lục Lệ Hành tiến hành kiểm tra như thường lệ.
Bác sĩ Triệu là do viện trưởng Trần phái tới, lúc trước anh nằm viện toàn bộ quá trình ông đều đi theo viện trưởng Trần, hiểu rõ tình trạng của Lục Lệ Hành.
Thân thể bị thương nghiêm trọng, các khí quan bắt đầu suy kiệt, bệnh viện liên tiếp đưa ra ba lần thông báo bệnh tình nguy kịch, ai cũng biết Lục Lệ Hành đã đi đến con đường cuối cùng của sinh mệnh, Lục Lệ Hành xuất viện ngày đó ông ước chừng, thời