Chương 14 (tiếp)
Edit: phuongchuchoe
Lục lão tiên sinh hài lòng nở nụ cười, ngược lại nghi ngờ hỏi: "Ông giúp cháu giải quyết sự việc gì?"
"Chính là trước đó ở studio, người con gái Thẩm Vi Vi nói cháu đẩy cô ấy xuống gò núi, muốn kiện cháu, lại còn muốn cháu bồi thường cho cô ấy hai mươi triệu."
"Chuyện này, ông tạm thời không có phái người làm."
Kỷ Khanh Khanh đầu đầy dấu chấm hỏi, "Không phải ông sao? Vậy là ai?"
"Cháu muốn biết, về sau ông sẽ giúp cháu tìm hiểu."
"Lão tiên sinh, cảm ơn ông."
Lục lão tiên sinh hiền lành cười nói, "Đã đáp ứng ông, vậy thì giống như Lệ Hành đi, gọi ông là ông nội nhé, ông không muốn cháu gọi lão tiên sinh lão tiên sinh đâu, rất khách khí xa cách."
Kỷ Khanh Khanh một mực hâm mộ Lục lão tiên sinh đối với Lục Lệ Hành yêu vô điều kiện, điều này cô chưa từng cảm thụ được.
Bây giờ như cô mong muốn, cô thuận thế đổi giọng: "Ông nội!"
Lục lão tiên sinh hài lòng gật đầu, càng nhìn Kỷ Khanh Khanh càng thấy đứa nhỏ này đáng yêu, hô một tiếng ông nội, đều làm cho thể xác tinh thần ông thoải mái dễ chịu.
Hiền lành hỏi: "Hôn nhân là chuyện đại sự, chuyện ngày hôm nay cháu có nói với người nhà chưa?"
Kỷ Khanh Khanh lắc đầu.
"Như vậy đi, hai ngày tới có thời gian rảnh, ông tự thân đến cửa nhà ba mẹ cháu bái phỏng, bàn chuyện hôn lễ của cháu và Lệ Hành, cháu thấy thế nào? Cháu đã gả vào Lục gia, ông nội nhất định sẽ không để cháu chịu uỷ khuất."
Đề cập đến cha mẹ Kỷ Khanh Khanh, Kỷ Khanh Khanh cười nói, "Lão tiên sinh, chuyện hôn lễ không vội, cứ xem như cháu tình nguyện, Lục tiên sinh nhất định cũng không nguyện ý, còn cha mẹ cháu bên kia, cháu sẽ đích thân nói với họ."
Kỳ thật, gia đình của Kỷ Khanh Khanh trong tiểu thuyết, và gia đình của cô, không biết làm thế nào mà giống nhau đến kì diệu.
Đều là trọng nam khinh nữ, đều có anh em trai bất tài vô dụng, cả gia đình đều bị liên luỵ.
Tiểu thuyết miêu tả gia đình của Kỷ Khanh Khanh rất ít, cũng không biết đến cùng là dạng gì.
"Được, nếu cháu cảm thấy làm như vậy là ổn, vậy ông không miễn cưỡng cháu, đều nghe theo cháu, còn Lệ Hành..." Lục lão tiên sinh gọi điện thoại nội bộ biệt thư, để Lục Lệ Hành đến thư phòng một chuyến.
"Ông nội, ông làm gì thế?" Kỷ Khanh Khanh hoảng sợ nhìn ông.
"Ông nội để chính miệng nó nói với cháu nó đáp ứng cháu."
"Không không không..." Kỷ Khanh Khanh liền vội vàng đứng lên, da mặt cô mỏng, nói loại việc này ngay trước mặt Lục Lệ Hành, quả thực xấu hổ muốn chết.
"Đừng sợ, có ông nội ở đây, Lệ Hành nếu nó khi dễ cháu, ông thay cháu trừng trị nó."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, "Ông nội."
"Vào đi."
Lục Lệ Hành từ bên ngoài đi vào, ánh mắt từ trên người Kỷ Khanh Khanh nhìn qua, sau đó nghiêng mắt nhìn Lục lão tiên sinh, "Ông tìm cháu."
Lục lão tiên sinh và Kỷ Khanh Khanh cùng ngồi trên ghế salon, sai sử Lục Lệ Hành đứng cạnh ghế salon đối diện, "Lúc trước cháu bệnh nặng, ông từng nhờ đại sư tính một quẻ, Khanh Khanh chính là thê tử được số phận sắp đặt cho cháu, lúc ấy cháu vẫn còn bên trong kia hôn mê, cũng không biết cháu có nguyện ý hay không, hiện tại ngay trước mặt ông và Kỷ Khanh Khanh, ông hỏi cháu, cháu có bằng lòng cưới Kỷ Khanh Khanh làm vợ, sẽ chăm sóc con bé cả đời được không?"
Kỷ Khanh Khanh bởi vì lời này của Lục lão tiên sinh, đỏ mặt đến tận mang tai, hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống đó.
"Ý cháu thế nào!"
Lục Lệ Hành cười nói, "Cô bằng lòng không?"
Lục lão tiên sinh hừ một tiếng, "Ông đang hỏi cháu đó."
Lục Lệ Hành ánh mắt dừng trên người Kỷ Khanh Khanh, hơi híp mắt, đồng tử đen kịt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bằng lòng."
Lục lão tiên sinh hài lòng gật đầu, "Đã vậy hai cháu đều nguyện ý, vậy chuyện trước hết cứ quyết định như vậy, hôm nào ông gặp cha mẹ của Kỷ Khanh Khanh, lại thương lượng chuyện khác."
"Tốt, ngày hôm nay các cháu vất vả rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút hoặc là đi dạo xung quanh."
Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, "Vậy cháu đi trước nhé."
Lục lão tiên sinh tủm tỉm cười gật đầu.
Lục Lệ Hành theo sát phía sau.
Bước ngang qua gian phòng của Lục Lệ Hành, Lục Lệ Hành một tay kéo Kỷ Khanh Khanh vào trong phòng.
Gian phòng bên trong sáng sủa, nhớ lại lời Lục lão tiên sinh vừa nói, hai má đỏ ửng của Kỷ Khanh Khanh vẫn còn chưa phai.
Lục Lệ Hành kéo cô lại cạnh cửa dựa vào tường, hai tay vây lấy cô, ở trên cao nhìn xuống nhìn vẻ mặt bối rối của cô, đột nhiên tới gần cô ép hỏi: "Cô bằng lòng gả cho tôi?"
Hai người cách nhau quá gần, Kỷ Khanh Khanh còn ngửi thấy mùi hương trên cổ áo sơ mi của Lục Lệ Hành làm tim cô đập thình thịch.
Mùi của tên này, chết tiệt sao dễ ngửi vậy!
Kỷ Khanh Khanh cố lấy lại bình tĩnh, "Đương nhiên, anh có nhiều tiền như vậy, tôi tất nhiên sẽ bằng lòng gả cho anh."
Lục Lệ Hành cười: "Đúng vậy, tôi có tiền, cho nên cô vì tiền mà gả cho tôi rất hợp lý, tôi cũng không có ý kiến, nhưng mà, nếu cô đã bằng lòng gả cho tôi, từ hôm nay trở đi, xưng hô có phải nên sửa lại một chút không?"
"Xưng hô cái gì."
"Bà xã."
"..." Cô đột nhiên cảm thấy Lục Lệ Hành đúng là không biết xấu hổ, tại sao lại thích gọi người ta là bà xã chứ?
"Làm sao? Hai chúng ta không phải vợ chồng sao?"
"... Đúng vậy."
"Vậy cô nên gọi tôi thế nào?"
Kỷ Khanh Khanh một mặt xoắn xuýt nhìn anh, "Lục tiên sinh, nhất định phải gọi như vậy sao? Chúng ta mới quen biết ba ngày, không thân."
"Gọi hai tiếng sẽ quen thuộc thôi."
Ông xã... Kỷ Khanh Khanh trong lòng thầm nói một lần, cảm giác rất gượng miệng khó chịu.