Sáng sớm hôm sau, nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua tấm rèm cửa soi sáng khắp căn phòng.
Kỷ Khanh Khanh thần thanh khí sảng mở mắt ra, bên gối đã không còn ai.
Ngẩng đầu nhìn thời gian, tám giờ đúng.
Phòng đặt quần áo vang lên một tiếng.
Kỷ Khanh Khanh xuống giường, đi đến phòng chứa quần áo, liền nhìn thấy Lục Lệ Hành mặc áo sơmi, đang cài cúc áo, vạt áo chưa cài lên hết mơ hồ nhìn thấy khối cơ bụng rắn chắc.
Nếu như có thể chạm vào, xúc cảm nhất định rất tốt.
Lục Lệ Hành nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại, nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh, không thèm để ý tới cô chọn một cà vạt màu xám thắt lên cổ áo.
Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu thưởng thức nhìn Lục Lệ Hành, thân hình đứng trước gương lớn mắt hơi híp lại, còn có đường cong cơ bắp ẩn hiện trong lớp áo sơmi.
Người đàn ông này thật là đẹp trai!
Lục Lệ Hành lấy áo vest mặc vào.
Cô khẽ liếc mắt qua tủ quần áo, bên trái treo đầy áo sơmi áo vest dì Bùi đã ủi thẳng thớm cho anh, bên phải là dì Bùi chuẩn bị cho cô những quần áo mới rất đẹp.
Nhưng dì Bùi chuẩn bị quần áo cho cô quá nhiều, có mấy bộ còn phải treo bên trái của Lục Lệ Hành.
Quần áo nam nữ treo cùng một chỗ, Kỷ Khanh Khanh có loại cảm giác kỳ diệu.
Giống như là, trong tủ quần áo của cô lại xuất hiện quần áo của nam giới, cô đột nhiên có loại cảm giác cảm mến bắt đầu bén rễ đâm chòi.
"Tôi cảm thấy cà vạt màu xanh dương kia thích hợp với âu phục của anh hơn."
Lục Lệ Hành vô thức muốn phản bác Kỷ Khanh Khanh, nhưng trong nháy mắt nhịn lại được.
Suy nghĩ một lát mắt nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, sau đó tháo cà vạt màu xám ra, nhẹ nhàng hỏi cô, "Thắt cà vạt này sao?"
"Đúng."
"Lại đây."
Kỷ Khanh Khanh bước tới.
Lục Lệ Hành lấy cà vạt trong tủ ra, đưa cho cô, "Giúp tôi."
Kỷ Khanh Khanh cầm lấy cà vạt, giống như đang cầm củ khoai lang nóng.
"... Anh không phải biết thắt sao?"
"Cô là vợ tôi, không muốn giúp chồng mình thắt cà vạt?"
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, "Vậy anh cúi đầu thấp xuống."
Lục Lệ Hành cúi đầu, Kỷ Khanh Khanh nhón chân lên, đem cà vạt vòng qua cổ anh.
Hai người cách nhau rất gần, ngay lúc Kỷ Khanh Khanh nhón chân lên, Lục Lệ Hành lại cúi đầu xuống, trong nháy mắt mũi của cô suýt nữa chạm vào mặt của Lục Lệ Hành.
Người đàn ông này bình thường mặc quần áo ở nhà còn được, nhưng mặc âu phục vào giống như biến thành người khác, khí thế uy nghiêm nặng nề, chỉ cần nhìn một chút, làm cho tim cô không có tiền đồ mà đập rộn lên, sắc mặt đỏ bừng.
Lục Lệ Hành rũ mày lạnh nhạt nhìn cô thắt cà vạt, ánh mắt chuyển từ đầu ngón tay trắng nõn thon thả đến mí mắt rũ xuống của cô.
"Hôm nay nhớ phải lấy Phật châu, ban đêm về sớm một chút."
"Tôi biết rồi."
"Quẹt thẻ của tôi." Lục Lệ Hành bồi thêm một câu, "Nếu cô thích cái gì, cũng có thể quẹt thẻ của tôi."
Kỷ Khanh Khanh không để tâm đến lời nói của anh, giúp anh thắt cà vạt, "Xong rồi."
Lục Lệ Hành mắt nhìn tấm gương, tự mình sửa sang một lần, lấy đồng hồ đeo vào cổ tay và mấy vật phẩm tuỳ thân mang theo, xuống lầu ăn cơm.
Lục lão tiên sinh đã quen dậy sớm, đang ngồi trên bàn ăn điểm tâm, nhìn Lục Lệ Hành mặc âu phục nghiêm túc,