Edit: phuongchuchoe
Trong phòng bệnh tĩnh mịch, yên ắng chỉ nghe thấy tiếng 'tít tít ...' vang lên từ điện tâm đồ, phía trước bệ cửa sổ đặt chậu cây xanh lá, dưới ánh mặt trời xanh mướt ướt át.
Kỷ Khanh Khanh đi đến trước giường bệnh, vô cùng tiếc nuối nhìn người đàn ông đang hấp hối trên giường bệnh.
Trong tiểu thuyết người đàn ông này đúng ra đã chết mấy ngày rồi, nam chính cũng nhờ vậy mà không mai danh ẩn tích sống khổ cực mà trở về Lục gia.
Đó là một người ưu tú, tuy vậy anh lại không thể chống lại sinh lão bệnh tử.
Người bình thường là đã chết trong 3 ngày, nhưng anh lại có thể cầm cự một tháng.
Cho dù nói tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang chết không đem đi thứ gì, nếu mua không được tính mạng, thì cũng trở nên vô dụng.
Dù anh ta có cả trăm tỷ, mua không được số mạng, nhưng lại có vô số giáo sư chuyên gia toàn lực cứu chữa cho anh, để anh có thể cầm cự tình trạng nguy hiểm này trong một tháng!
Bởi vậy mới thấy, "thứ" mà sống không mang theo chết không đem đi, vẫn là quan trọng!
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt tinh tế như điêu khắc, lạnh lùng thâm thuý, lần nữa cảm thán tạo hoá thần kỳ.
Có người phụ nữ nào nhìn thấy người này mà không động lòng cho được!
Người đàn ông này trời xui đất khiến lại thành chồng của mình, Kỷ Khanh Khanh có cảm giác kỳ diệu như đang mơ vậy.
"Anh yên tâm, tôi sẽ thay anh hiếu thuận với ông, chăm sóc ông lúc tuổi già."
Trên giường bệnh, người đàn ông mí mắt nhấp nhô, nhíu mày lại, ngay sau đó hai mắt hé mở, có lẽ do ánh sáng mạnh, không thể mở lớn, mơ mơ màng màng nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh .
Kỷ Khanh Khanh đối mặt với cặp mắt mệt mỏi kia, tim nhảy thót lên.
Tỉnh?
"Anh... anh tỉnh rồi?"
Kỷ Khanh Khanh không thể tin nỏi nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh đừng vội, tôi gọi lão tiên sinh đến!"
Thương thế nghiêm trọng, trưởng khoa nói, các cơ quan bắt đầu suy kiệt, tử vong, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Hôn mê hơn một tháng, nhưng bây giờ lại tỉnh dậy, Kỷ Khanh Khanh đoán chừng, chắc là hồi quang phản chiếu*.
*sự minh mẫn cuối cùng trước khi ra đi.
Kỷ Khanh Khanh còn chưa kịp kéo cửa phòng bệnh ra, anh ta phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay sau đó trong phòng vang lên một tràng tiếng "Tít" thật dài, như muốn phá vỡ màng nhĩ người khác.
Hiển thị điện tâm đồ đang bình ổn nhưng sau đó kéo dài một đường thẳng.
Người này lại hôn mê lần nữa.
"Bác sĩ!" Kỷ Khanh Khanh ra ngoài hô lớn.
Bác sĩ và y tá từ ngoài tiến vào, " Nhanh! Cấp cứu!"
"Không có nhịp tim!"
"Chuẩn bị shock điện!"
Kỷ Khanh Khanh giật mình đứng ngơ ngác trong phòng nhìn đường thẳng kia, đầu óc mơ màng.
Anh ta, cứ như vậy mà chết trước mặt mình?
Mới rồi còn thở, tim còn đập, chưa đến một phút đã die rồi?
Đầu óc Kỷ Khanh Khanh trống rỗng, trong đầu đầy ấp tiếng điện tâm đồ bén nhọn kia, va vào tai bỗng dưng hoảng hốt.
Thêm ba y tá vội vàng chạy đến đụng trúng cô, thân thể Kỷ Khanh Khanh trọng tâm không vững cả người té về phía trước, nhào trúng người đàn ông trên giường bệnh.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn.
"Kỷ tiểu thư, mời cô ra ngoài..."
--- Tít tít tít
Điện tâm đồ lại đo được nhịp tim, ngay lúc Kỷ Khanh Khanh té ngã vào người bệnh nhân trong nháy mắt, nhịp tim quỷ dị nhảy