Chương 23: Đánh rất hay! Ông xã em quá đẹp trai! (1)
Edit: phuongchuchoe
Hai tiếng trước, Kỷ Khanh Khanh lặng lẽ đến giải trí Thiên Ngu, từ bãi đậu xe tới thang máy một đường đi thẳng đến tầng 18, sau đó trực tiếp đi đến phòng họp, không có mấy người trông thấy.
Cho nên khi Lục Lệ Hành ôm bó hoa hồng vào giải trí Thiên Ngu hỏi thăm, cô gái nhỏ trên sân khấu ngẩng đầu nhìn bó hoa, cho rằng đó là fan hâm mộ đến tặng hoa, thuận miệng trả lời: "Không biết."
Lại dời mắt từ bó hoa hồng đến Lục Lệ Hành.
Cứ nghĩ rằng không quan trọng, phản ứng đầu tiên của cô gái nhỏ là, người đàn ông này rất đẹp trai nha!
Phản ứng thứ hai là, mẹ nó, đây không phải là Lục tổng sao?
Cô gái nhỏ hoảng loạn, thất thố đứng dậy, làm đổ ly nước bên cạnh cũng không dám lấy lên, lắp bắp nói: "Lục Lục... Lục tổng, xin chào!"
"Kỷ Khanh Khanh không ở đây?"
"Không có, không nhìn thấy."
Giải trí Thiên Ngu mặc dù lệ thuộc Lục thị, nhưng Lục Lệ Hành chỉ tới tham gia cuộc họp cổ đông cùng công ty họp mặt thường niên, thêm nữa là công việc của anh rất bận, anh đối với chuyện giới giải trí không rành, mà công ty này do Trần Thư Diệc quản lý cũng được xử lý gọn gàng chặt chẽ, hoàn toàn không cần đến anh bận tâm.
Thế là, Lục Lệ Hành đến văn phòng của Trần Thư Diệc.
Công ty giải trí không thiếu chuyện bát quái, Lục Lệ Hành vừa đi, mấy cô gái nhỏ tiến đến sân khấu.
"Vừa rồi chính là Lục tổng?"
"Không sai, chính là anh ta!"
"Anh ấy chưa chết?"
"Cái gì mà chết chứ, đừng có nói tầm bậy, nghe nói chỉ bị tàn tật thôi, hai ngày trước đã đứng dậy được, tôi nghe bên Lục thị nói, hôm qua Lục tổng đã đi làm.
"Vậy hôm nay ở Thiên Ngu..."
"Ôm bó hoa hồng, khẳng định là không phải tới tham gia cuộc họp cổ đông."
"Công ty chúng ta họp thường niên chỉ có 4 tháng một lần, chắc chắn hôm nay không phải tới để tham gia cuộc họp cổ đông đâu."
"Vậy là tìm phó tổng Trần?"
"Hai người đàn ông gặp nhau cần hoa hồng làm gì?"
"Phó tổng Trần đã kết hôn rồi, đầu óc mấy bà đã nghĩ cái gì vậy?"
"Vậy anh ấy tới làm gì?"
"Lục tổng, anh... Anh ta vừa rồi hỏi tôi, Kỷ Khanh Khanh ở đâu?"
"..."
"Kỷ Khanh Khanh?"
"Kỷ Khanh Khanh ! !"
"Là Kỷ Khanh Khanh mà tôi đang nghĩ đến hả?"
"Tôi cảm thấy... Hẳn chính là Kỷ Khanh Khanh mà cô đang nghĩ đến đó, công ty của chúng ta có ký hợp đồng với nghệ sỹ Kỷ Khanh Khanh."
"Không thể nào? Kỷ Khanh Khanh vậy mà có quan hê với Lục tổng? Sao lại có thể chứ? Nhan sắc của Kỷ Khanh Khanh cô ấy..."
"... Rất xinh đẹp."
"..."
"Vậy hoa hồng trên tay Lục tổng..."
"Là đưa cho Kỷ Khanh Khanh?"
"Chờ một chút, tôi cần yên tĩnh lại."
"Tôi tôi tôi... Tôi cũng cần."
"..."
Văn phòng Trần Thư Diệc ở tầng thứ 23, Lục Lệ Hành một đường đến thẳng văn phòng của Trần Thư Diệc.
Trần Thư Diệc cũng đang ở đó xử lý mấy chuyện lặt vặt, thấy Lục Lệ Hành tới, sửng sốt một lúc, nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông không lâu trước đó bác sĩ chuẩn đoán bệnh tình nguy kịch, cười nói, "Cậu đúng là may mắn, một tuần trước tôi đi thăm cậu, bác sĩ nói thời gian của cậu không còn nhiều, vậy mà mới một tuần sau, cậu đã có thể nhảy nhót tưng bừng."
Bó hoa hồng trên tay kỳ thực còn gây sự chú ý hơn cả anh, "Hoa hồng này của cậu..."
"Đây không phải cho cậu."
Đáy mắt Trần Thư Diệc có chút nghiền ngẫm, "Vậy cho ai?"
"Kỷ Khanh Khanh."
"Chính là