(3)
Trong lúc nhất thời, Kỷ Khanh Khanh vẫn giữ im lặng.
Sau một hồi lâu, vẫn là vị bạn trai cũ chào hỏi, ánh mắt càn rỡ đánh giá Kỷ Khanh Khanh, " Lâu rồi không gặp. Khanh Khanh, em càng ngày càng xinh đẹp hơn."
"Anh tới nhà tôi có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm em?"
Kỷ Khanh Khanh cười mỉa, "Tôi nói này Ngu Dương, anh đừng có vòng vo nữa, hồ ly tinh ngàn năm còn muốn đóng giả Liêu Trai à? Chia tay đã nhiều năm rồi, hai chúng ta rất thân thiết sao?"
Kỷ Khanh Khanh mặc kệ hắn ta.
Ngu Dương cười cười, đến gần cô, thấp giọng nói: "Tôi nghe nói gần đây em ở trong giới showbiz không được tốt lắm. Chúng ta tốt xấu cũng đã từng quen nhau, trong giới giải trí tôi cũng có chút quen biết. Đặc biệt là công ty giải trí Thiên Ngu tôi cũng có quen biết vài người, em cần giúp đỡ gì, cứ việc nói với tôi."
Kỷ Khanh Khanh tức cười, nói theo gã, "Thì sao? Anh quen biết ai ở Thiên Ngu?"
"Tất nhiên đều là cấp cao rồi. Trên tay tôi có nhiều tài nguyên, về sau tôi sẽ giới thiệu cho em. Chỉ cần quen biết với bọn họ, những ngày về sau em ở Thiên Ngu sẽ trôi qua vô cùng thoải mái. Ai cũng sẽ không thể xem thường em được, muốn bao nhiêu tài nguyên thì có bấy nhiêu."
Khẩu khí của gã rất lớn.
"Sao anh lại có lòng tốt vậy?"
"Đó là lẽ đương nhiên. Em nghĩ tôi là người thế nào? Tôi chỉ muốn giúp em."
"Không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống," Kỷ Khanh Khanh liếc gã, "Anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng."
"Tôi còn có yêu cầu gì chứ. Tôi bây giờ chỉ nhớ lại ngày trước, cảm thấy rất hối hận, không thể bồi dưỡng tình cảm của chúng ta thật tốt." Lời này rất ái muội, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết.
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, "Cho nên là?"
Ngu Dương ngừng lại một lát, thấp giọng nói: "Em có thể cho tôi thêm một cơ hội theo đuổi em, được không?"
Kỷ Khanh Khanh trừng mắt nhìn gã. Đừng bao giờ tin tưởng tên phú nhị đại ăn chơi trác táng này nói chuyện nghiêm túc mà tưởng rằng gã thâm tình. Trong bụng ngập tràn ý nghĩ đen tối xấu xa, rõ ràng từ tận đáy lòng gã chướng mắt các cô gái minh tinh trong giới showbiz. Việc theo đuổi đối với gã chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cũng có ít nhiều nữ minh tinh ngã quỵ trong tay gã, sau khi chơi bời xong thì gã vỗ mông chạy lấy người.
"Thật xin lỗi, một cái hố tôi không thể bị ngã hai lần. Nếu không có chuyện gì để nói, anh vẫn nên trở về sớm đi, ở đây không giữ anh ở lại ăn cơm."
Kỷ Khanh Khanh vừa nói xong lời này, mẹ Kỷ bên góc tường nghe lén vội vàng đi tới.
"Khanh Khanh, con bé này nói cái gì đó! Ngu Dương, cháu đừng nghe con bé nói. Ở lại ăn cơm với bác, ăn xong rồi hãy về."
"Xem ra Khanh Khanh có vẻ không hoan nghênh cháu. Vậy lần sau cháu lại đến."
"Cái gì mà lần sau, ở lại ăn cơm nào! Đây là nhà của bác, bác làm chủ. Cháu mau mau đi rửa tay đi, rồi cùng ăn cơm với bác."
Ngu Dương bị mẹ Kỷ thúc giục đi toilet. Thấy người vừa đi, mẹ Kỷ túm lấy tay Kỷ Khanh Khanh, thấp giọng nói: "Con bé này, con làm cái gì vậy?"
"Con còn muốn hỏi mẹ làm gì đó, sao hắn ta lại đến đây?"
"Ai mà quản nó đến đây lúc nào! Mẹ nói con, con tốt nhất nên có thái độ tốt với Ngu Dương. Đừng trưng kiểu mặt này ra, cười nhiều một chút." Mẹ Kỷ mắt nhìn về phía toilet, cười nói, "Mẹ thấy, nó có tâm tư với con, chắc chắn là muốn theo đuổi con."
"Nhưng con không có tâm tư nào với hắn."
Mẹ Kỷ "Úi" một tiếng rồi nói: "Con có biết nhà Ngu Dương có điều kiện thế nào không? Bây giờ nó đang theo đuổi con thì con nên đáp ứng ngay. Con còn có thể tìm được người nào có điều kiện tốt hơn Ngu Dương nữa chứ?"
Kỷ Khanh Khanh không lên tiếng.
"Con đừng nghĩ rằng bản thân vào được giới giải trí là đã có điều kiện tốt lắm rồi. Con có biết gia thế nhà Ngu Dương, mở công ty, tài sản ước tính hơn hai trăm triệu không? Nếu con có thể gả vào nhà đó, đã có thể không lo cái ăn cái mặc đến già!"
"Con hiện tại cũng không lo cái ăn cái mặc."
Mẹ Kỷ trừng mắt nhìn cô, "Cái gì mà hiện tại cô không lo ăn lo mặc hả? Con chưa từng thấy kẻ có tiền, cũng chưa trải nghiệm cuộc sống của kẻ có tiền. Mẹ nói cho con biết, con gả vào nhà đó không chỉ không lo ăn lo mặc, còn có thể làm phu nhân giàu có sống yên vui sung sướng! Mẹ là mẹ cô, chẳng lẽ lại làm hại đến con cái của mình sao?"
Kỷ Khanh Khanh cười có lệ, không nói gì.
Chỉ có hai trăm triệu mà mẹ Kỷ đã gấp thành cái dạng này hối thúc cô, nếu như biết Lục Lệ Hành có cả trăm tỷ. Chẳng phải vui vẻ đến mức bay lên trời luôn sao?
"Mẹ đã nói với con, con nhất định phải nắm lấy Ngu Dương thật chặt, nhất định phải tóm lấy nó. Chỉ cần con có thể gả