Chương 30(1)
Chương 30: Tại sao Ngô Ngạn Tổ lại ở trên giường của tôi?
Vừa bước vào bên trong thang máy, Kỷ Khanh Khanh nhanh tay bấm nút thật mạnh. Trước khi cửa thang máy lập tức khép lại, một bàn tay chen vào khe hở giữa hai cánh cửa thang máy.
Cửa thang máy đang đóng lại thì lại được một lần nữa mở ra.
Ngu Dương đứng trước thang máy, nhìn hai người đang đứng trong thang máy, gã thở hổn hển, lại chứng kiến Kỷ Khanh Khanh đang nắm tay Lục Lệ Hành. Đôi mắt gã co lại, thậm chí hít một ngụm khí lạnh.
Vừa rồi gã nhìn thấy bóng dáng người này ở trước cửa, nhìn hơi quen mắt. Ngay tức thời gã cũng không thể nhớ ra được người này là ai, nhưng ngay lúc xoay người mang giầy vào, như có bóng đèn soi rọi vào tâm trí, trong đầu gã bất chợt hiện lên hình ảnh của một người.
Tuy nhiên trong tiềm thức của Ngu Dương hầu như lập tức loại bỏ nghi vấn này. Nhưng mà tay nhanh hơn não, chưa kịp ý thức được là đã xông tới, chặn cửa thang máy.
"Lục..." Ngu Dương tiến lên một bước định vào thang máy.
Lục Lệ Hành nhướn mí mắt lên: "Cậu đi ra ngoài."
Bước chân Ngu Dương khựng lại, chân phải bước vào thang máy cũng phải rút ra.
"Đợi đã! ! !"
Một giọng nói chói tai truyền đến. Cửa thang máy đang đóng lại thêm một lần nữa mở ra vì có người chặn lại.
Mẹ Kỷ đứng bên ngoài thang máy, một phát đá vào giữa hai cánh cửa. Nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh đang ôm cánh tay của Lục Lệ Hành, ánh mắt bà không ngừng dò xét từ trên xuống dưới.
Ánh mắt của Lục Lệ Hành sâu thẳm, cũng đang dò xét mẹ Kỷ.
Không một ai lên tiếng.
Cho đến tận khi thang máy vang lên tiếng thông báo, mẹ Kỷ mới thu lại ánh mắt của mình. Giọng điệu có vẻ không tập trung lắm hỏi Kỷ Khanh Khanh, "Khanh Khanh à, đây là ai vậy?"
Kỷ Khanh Khanh chần chừ, bối rối về việc nên xưng hô với anh như thế nào. Cô nên giới thiệu anh là bạn bè, hay là bạn trai hay là nói đây là ông xã của mình đây?
Lục Lệ Hành mở miệng: " Chào bác gái, cháu là bạn trai của Khanh Khanh."
"Bạn trai?"
Mẹ Kỷ cười lạnh liếc mắt nhìn Lục Lệ Hành, "Nếu cậu là bạn trai nó, vậy vào nhà ăn bữa cơm nhé."
Giọng điệu như thế này, không thể không nói là quá mức khách sáo, thậm chí còn có vài phần chế giễu.
"Nếu cháu từ chối thì đúng là bất kính."
Mẹ Kỷ lại dời mắt nhìn Ngu Dương, "Thật là, Ngu Dương cháu xem, cháu đường xá xa xôi đến đây, cơm còn chưa ăn xong còn muốn đi đâu chứ? Món tủ của cha Kỷ Khanh Khanh là món cua hấp. Cháu còn chưa được ăn bao giờ, sao lại bỏ đi về sớm được chứ? Nào nào, vào nhà ăn vài miếng nhé." Nói xong còn mở cửa giúp Ngu Dương, Ngu Dương quay người lại, ánh mắt vẫn một mực nhìn Lục Lệ Hành.
"Khanh Khanh từ nhỏ đã bị bác và cha nó chiều hư. Vì vậy con bé mới càng ngày càng tuỳ hứng giống như bây giờ." Mẹ Kỷ tiếp tục nói luyên thuyên với Ngu Dương, không hề chú ý đến vẻ mặt khiếp sợ của gã.
"Cháu đừng hiểu lầm, Khanh Khanh nhà bác đây rất đơn thuần. Còn bé không thích giao thiệp với nhiều bạn bè khác, người trong thang máy bác đã nhìn sơ qua, nhìn thế nào cũng thua kém cháu..."
Ngu Dương phục hồi tinh thần, nghe thấy mẹ Kỷ nói như thế, không dám tỏ thái độ nào: "Bác quá khen rồi ạ."
Thậm chí gã còn không dám so sánh mình với Lục Lệ Hành đâu...
Ngu Dương nhớ đến người lớn trong nhà đều lấy người này ra làm gương cho hắn học tập. Rồi luôn luôn trách mắng gã không bằng một góc của Lục Lệ Hành, nghĩ lại gã liền bật