Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 34


trước sau

Chương 34(1)
Bởi bạn beta bận việc học nên bạn ấy xin off rồi, bây giờ cũng chỉ còn mỗi mình edit bộ truyện thôi ( ;∀;) nên lỗi type hay câu văn nào còn gượng xin các bạn nhắc mình với nhé <3 cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (^O^)
Đây là lần đầu tiên vị phó đạo diễn Lâm này nhìn thấy Lục Lệ Hành, hai mắt ông nhanh chóng đã phát ra lửa.
"Kỷ Khanh Khanh, hắn ta là ai!"
Ông không biết Lục Lệ Hành.
Nhưng không biết đến Lục Lệ Hành cũng không có gì lạ, Lục Lệ Hành không chỉ làm việc trong công ty của gia tộc rất xuất sắc, hơn nữa còn là một người làm việc điên cuồng, rất ít khi xuất hiện lộ mặt trước nhiều người, chưa kể là phó đạo diễn Lâm bắn đại bác* cũng không đến này, không biết anh cũng là chuyện bình thường.
(* chỉ mối quan hệ xa hoặc không liên quan gì đến nhau.)
Lại nói tối nay kỳ thật phó đạo diễn Lâm cũng không muốn đến, đêm nay ông nghe nhân viên công tác trong đoàn phim đang cười nói, người đại diện của Kỷ Khanh Khanh tìm ông.
Ông chỉ nhớ người đại diện của Kỷ Khanh Khanh là Mạnh Tầm, nhưng khi nhìn thấy người tìm ông là Tần Việt, vẫn còn nghi hoặc Kỷ Khanh Khanh đã đổi người đại diện từ khi nào, Tần Việt tìm ông thương lượng về việc ngày mai Kỷ Khanh Khanh đến phim trường, ông lúc này mới biết được Kỷ Khanh Khanh đã đến đây.
Lúc trước Kỷ Khanh Khanh gặp chuyện không may, thế nên Lâm Nhạc vẫn luôn nhớ kỹ giao dịch lúc đó với Kỷ Khanh Khanh, lại bị Kỷ Khanh Khanh lừa gạt trì hoãn đến hơn hai tháng, nhìn dáng vẻ như muốn quỵt nợ của cô, ông ta không dưới một lần hối hận vì lúc đó nhìn lầm người, sợ rằng mình đã uổng phí công sức giúp Kỷ Khanh Khanh đi cửa sau, lại để cho Kỷ Khanh Khanh được hời.
Không thể ngờ rằng hôm sau Kỷ Khanh Khanh đã xảy ra chuyện.
Càng làm cho ông không thể tin được chính là sau một tháng, Kỷ Khanh Khanh đã có thể giải bày sự thật, còn có thể tẩy trắng như chưa từng có gì xảy ra.
Ông biết người này sau đó đã không còn việc gì nữa, định chờ đến khi Kỷ Khanh Khanh vào đoàn phim, đến khi nghe được, hơn nửa đêm vẫn không thể ngủ vội vàng chạy đến đây.
Ông muốn nhìn xem Kỷ Khanh Khanh còn có thể lừa ông thế nào đây!
Nhưng ai mà ngờ được, trong phòng ngoại trừ cô còn có một thằng con trai khác.
"Anh ấy..." Kỷ Khanh Khanh ngập ngừng lên tiếng, "Là bạn trai của tôi."
"Bạn trai?" Phó đạo diễn Lân dò xét nhìn Lục Lệ Hành, lập tức hiểu ra, ông nổi điên nói: "Kỷ Khanh Khanh, đúng là cô chuẩn bị ăn cháo đá bát phải không? Thậm chí mang cả bạn trai đến đoàn làm phim, định để hắn ta hộ giá* che chở cô đó à?"
(*hộ giá cho vua: thường là cách nói cà khịa :v )
"Đạo diễn Lâm, bây giờ đã trễ rồi, có việc gì ngày mai đến phim trường rồi nói tiếp." Kỷ Khanh Khanh nháy nháy mắt với ông, cố gắng đẩy đẩy ông ra ngoài.
Nghe giọng điệu của phó đạo diễn Lâm, cô đoán "Kỷ Khanh Khanh" đã có một loại giao dịch không muốn ai biết với ông ta, hơn nửa đêm gõ cửa phòng người khác, ý tứ thế nào không cần nói cũng biết, nếu như Lục Lệ Hành không ở đây, có đánh chết cô cũng không dám nhận mà còn trực tiếp đẩy ông ta ra ngoài, nhưng có Lục Lệ Hành ở đây, cô lo ngại rằng vị phó đạo diễn Lâm này sẽ nói thẳng những chuyện kia ra mất.
Kỷ Khanh Khanh thở dài, nguyên chủ đúng là để lại tình huống rối ren này hơi quá to rồi đấy!
Phó đạo diễn Lâm đã bị Kỷ Khanh Khanh lừa mấy lần đã không còn kiên nhẫn nữa: "Kỷ Khanh Khanh, cô bớt giả tạo lại cho tôi, một lần lại một lần lừa tôi, cô cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì chắc, cô cảm thấy vai diễn nữ hai này đã nắm chắc trong tay, đã khởi động máy được thời gian dài sẽ không đổi người nữa, cho nên cô không còn sợ hãi nào nữa mà đá văng tôi đi đúng không?"
Kỷ Khanh Khanh nghe ông ta càng nói thì tâm càng lạnh, nghiến răng liên tục nháy mắt, "Ông đang nói hươu nói vượn gì hả! Không thể nào có chuyện đó!"
"Không thể nào? Cô không muốn bạn trai mình biết bộ mặt thật của cô à? Nhưng nếu cô không muốn bạn trai biết, cô còn dẫn hắn ta đến đây làm gì?" Phó đạo diễn Lâm nhìn Lục Lệ Hành, "Cậu có biết bạn gái mình làm cách gì để đạt được vai diễn nữ hai không?"
Lục Lệ Hành đứng đó, hai mắt lạnh lùng híp lại, thậm chí anh còn thân thiết hỏi, "Không bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
"Này, anh làm gì thế? Anh tin lời ông ta mà không tin tôi?" Kỷ Khanh Khanh quay đầu lại nhìn Lục Lệ Hành.
Tên đáng ghét này muốn đập nồi, dìm thuyền tra hết ngọn ngành khiến cô đẹp mặt đúng không?
Lục Lệ Hành không để ý đến cô.
"Được thôi." Lâm Nhạc cười lạnh nhìn qua Kỷ Khanh Khanh, đồng loạt ngồi lên ghế salon cùng Lục Lệ Hành.
"Khi nãy ông đã nói, bạn gái của tôi Kỷ Khanh Khanh làm sao có được vai nữ hai?"
Lâm Nhạc cười lạnh, ông nói: "Lúc trước không nhờ có tôi, cậu nghĩ rằng cô ta làm sao bắt được vai nữ hai chứ? Cậu có biết bao nhiêu minh tinh diễn viên tranh nhau lấy được vai diễn trong bộ làm phim của chúng tôi không? Kỷ Khanh Khanh muốn diễn xuất không có diễn xuất, muốn danh tiếng cũng không có danh tiếng, nữ minh tinh bị bôi đen đầy người như cô ta có được vai diễn này hoàn toàn là nhờ tôi phải đi tranh cãi với đạo diễn đấy!"
Nói đến đây, Lâm Nhạc khẽ tựa vào ghế salon, nhấc một chân lên, dáng vẻ 'ông đây nắm chắc phần thắng rồi' cười nhạo nói: "Lúc trước Mạnh Tầm tìm đến tôi, từng nói nếu bạn gái cậu thành công nhận được vai diễn này sẽ đưa tôi 50 vạn và theo tôi một đêm, là như vậy đấy, biết không?"
Kỷ Khanh Khanh nghĩ có lẽ lời Lâm Nhạc nói là sự thật, nhưng có vẻ không có liên quan đến "Kỷ Khanh Khanh".
Dù sao lúc trước khi nguyên chủ nhận được kịch bản của vai diễn này, cô ấy đang ở bên cạnh Thiếu Ngu, tập trung bồi dưỡng mối quan hệ của hai người, xem Cô Thiếu Ngu là bạn trai, cũng quyết tâm không yêu đương trong giới giải trí, nhưng thế nào lại vì một vai diễn nữ hai mà đồng ý qua đêm với Lâm Nhạc?
Kỷ Khanh Khanh biết rõ trong chuyện này hẳn là có nội tình gì đó.
Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, chuyện ngày đó... Tạm

thời có thể gọi là bị kim chủ ngày xưa tìm đến tận cửa, có ý muốn cô thực hiện hiệp ước ngày xưa là qua đêm với ông ta, có khi nào Lục Lệ Hành cảm thấy cái sừng* trên đầu anh ta có hơi dài không?
(*chỉ việc ngoại tình, phản bội.)
"Cô đến đây." Lục Lệ Hành nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Nhất thời Kỷ Khanh Khanh cảm thấy chột dạ, sau đó chợt nhận ra có lẽ bản thân đã lo lắng quá mức rồi, chân tướng mọi chuyện thế nào còn chưa rõ, Lâm Nhạc mở miệng nói luyên thuyên, chẳng lẽ cô không có miệng?
Kỷ Khanh Khanh có đầy đủ lý lẽ cứng rắn đi đến trước mặt Lục Lệ Hành, từ trên cao nhìn xuống phó đạo diễn Lâm, "Tôi nói này đạo diễn Lâm, ông quả không hổ là đạo diễn mà, suy diễn ra hẳn một câu chuyện cũng không tệ nhé."
"Cô đây có ý gì?"
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh Lục Lệ Hành, giọng điệu ngay thẳng nói: "Ý của tôi là gì chẳng lẽ ông không biết? Ông có chứng cứ để đưa ra trước mặt cho bạn trai tôi xem không?"
Phó đạo diễn Lâm nhảy dựng lên đập bàn, ông cả giận nói: "Cô đây là muốn ăn cháo đá bát quỵt nợ đúng không?"
Kỷ Khanh Khanh rụt cổ lại, nghiêng đầu dùng hành động đáng thương nhìn Lục Lệ Hành: "Ông xã anh đừng tin lời nói bậy bạ của ông ta, anh ở bên cạnh em lâu như vậy chẳng lẽ không biết rõ em là người như thế nào sao? Sao trong miệng của ông ta lại dám nói em là loại con gái bán đứng thân thể mình chứ!"
ー『HP+1, HP hiện tại 7 tiếng.』
Lục Lệ Hành cau mày thật chặt, "Cô nói dễ nghe nhỉ."
Kỷ Khanh Khanh thấp giọng 'khụ' một tiếng, cô nói: "Tôi không có làm mà."
Rõ ràng phó đạo diễn Lâm cũng khá đứng đắn, chẳng lẽ đó giờ trong showbiz đều dùng quy tắc ngầm sao?
Còn có chuyện ngủ một đêm để đổi lấy?
"Cô không làm? Chi phiếu Mạnh Tầm đưa cho tôi còn ở đó kìa, cô đừng nói dối nữa!"
Lục Lệ Hành nâng mắt nhìn ông, "Thì sao nữa?"
Lâm Nhạc cười lạnh, "Tôi nói thẳng luôn nhé, Kỷ Khanh Khanh, và cả cậu, tôi lười cùng hai người tranh cãi chuyện này, chưa tính đến việc cậu có muốn hay không, nhưng việc này rõ ràng là tôi chịu thiệt, bây giờ tôi không có bất kỳ hứng thú nào với cô ta, nếu cô ta vẫn muốn đóng phim, đưa cho tôi thêm 100 vạn, nếu không ngày mai cô ta phải cút ra khỏi đoàn phim!"
Kỷ Khanh Khanh trợn mắt liếc ông ta.
Một phó đạo diễn cũng dám lớn tiếng như vậy, xem ông chồng đang ngồi đây của cô không ra gì đúng không?
Cô hắng giọng một cái, "Đạo diễn Lâm, tôi cảm thấy mọi người có vẻ đã hiểu lầm chuyện này có rồi, ông nói người đại diện của tôi là Mạnh Tầm tìm ông, nhưng mà tôi chưa từng nghe chị ta nói với tôi rằng phải dùng 50 vạn và ngủ với ông để đổi vai diễn này."
"Hiểu lầm ư? Vậy sao lúc trước cô nhận vai diễn này sao không nói là hiểu lầm? Cô cho rằng bằng vào bản thân của cô đã có thể bắt được vai diễn này hả? Thôi thì bạn trai cô cũng đã ở đây, tôi không muốn nói nhiều với hai người nữa, đưa tôi 100 vạn, không thể thiếu một đồng!" Ông nhìn Lục Lệ Hành, thái độ vô cùng kiêu căng, giọng điệu trêu tức và lỗ mãng, ông ta nói: "Nếu cậu cảm thấy bạn gái Kỷ Khanh Khanh của cậu đêm nay không đủ 100 vạn, vậy tôi không còn gì để nói."
"100 vạn? Phó đạo diễn Lâm, ông tin tôi tố cáo ông lừa đảo không?" Kỷ Khanh Khanh hừ lạnh một tiếng, "Dù ngài có là đạo diễn tốt xấu thế nào, nhưng ngài đã lăn lộn ở giới điện ảnh và truyền hình nhiều năm như vậy tuy đến bây giờ cũng chưa được xuất đầu lộ diện, nhưng ông cũng luôn có vài phần thể diện, ông vì 100 vạn đến thể diện cũng không cần à?"
"Tố cáo tôi lừa đảo? Kỷ tiểu thư này, tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ là một phó đạo diễn, mà cô là nữ minh tinh, nếu cô dám truyền chuyện này ra ngoài, xem xem có huỷ hại tương lai của cô không?"
Ông vừa dứt lời, điện thoại của Kỷ Khanh Khanh vang lên, cô mở máy nhìn, là Tần Việt gọi đến.
Tần Việt nghe được tin Lục Lệ Hành đến đây từ Ôn Nhu, đã vội vàng chạy đến.
"Còn chưa ngủ." Nói xong, Kỷ Khanh Khanh đứng dậy đi mở cửa.
Tần Việt từ bên ngoài bước vào, thở phì phò, hơi thở rối loạn, trực tiếp đi đến trước mặt Lục Lệ Hành, nhìn thấy phó đạo diễn Lâm ở đây cũng không ngoài ý muốn của anh, nghĩ rằng ông ta đang thảo luận công việc với Lục Lệ Hành.
"Thật ngại quá, Lục tổng, lúc ngài gọi thì tôi đang bận việc không chú ý, hay là tôi tìm thêm một phòng cho ngài nhé?"
"Lục tổng?" Phó đạo diễn Lâm mịt mờ nhìn Tầm Việt, "Hắn ta là?"
Tần Việt cũng thắc mắc, "Ngài không biết sao? Vậy tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là Chủ tịch tập đoàn của chúng ta, Lục tổng."
Tất cả mọi người đều biết công ty giải trí Thiên Ngu dưới quyền của Lục thị, mà người chân chính nắm quyền ở Lục thị, chỉ có một người.
Lục Lệ Hành.
Mấy ai không biết đến Lục Lệ Hành? Con người có địa vị và giá trị ngang tầm với đạo diễn quốc tế danh tiếng, nếu là bình thường, cảm thấy được gặp người đó là chuyện quá mức phi thực tế.
Nhớ lại những lời vừa rồi kia của mình, không hiểu sao phó đạo diễn Lâm lại cảm thấy tim mình đập như trống bỏi, ông hít một ngụm khí lạnh, ngơ ngác vài giây, sau đó ông bật dậy khỏi ghế salon, "Lục tổng? Ngài ... ngài chính là Lục tổng?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện