Chương 3 (tiếp): Lục Lệ Hành có ảo giác họ đang dự tang lễ của mình
Edit: phuongchuchoe
Đi theo Lục lão tiên sinh trở lại phòng bệnh, trên gương mặt cứng ngắt của ông mỉm cười , "Lệ Hành, cháu cảm thấy thế nào?"
Lục Lệ Hành nhờ hệ thống kéo dài tính mạng, cảm giác cũng không tệ lắm, làm cho anh cảm giác khoẻ mạnh hơn cả trước khi gặp tai nạn giao thông.
Lục Lệ Hành mỉm cười, chân thành trấn an ông, "Ông nội yên tâm, cháu không sao."
Nhưng Lục lão tiên sinh tựa như hiểu sai ý, cố nén bi thương, miễn cưỡng vui vẻ, "Vậy là tốt rồi, cái kia... xế chiều hôm nay, chúng ta trở về nhà đi, có được không?"
"Cháu nghe theo ông."
Nhìn Lục lão tiên sinh bộ dạng cố nén đau thương, Kỷ Khanh Khanh không khỏi bị ảnh hưởng, vành mắt đỏ ửng.
Trước khi xuyên sách ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy thân con gái không làm được gì, đem thằng con trai chiều chuộng, chiều chuộng đến mức trở nên bất tài vô dụng, hết ăn lại nằm, lại còn cờ bạc nợ nần chồng chất, phải gán nhà trả nợ.
Con trai không còn trông cậy được chỉ còn môt đứa con gái, cô chỉ có thể không ngừng làm công để kiếm tiền trả nợ, nhiều khi muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhưng lại không nỡ chút tình thân ít ỏi kia.
Lục lão gia ánh mắt hiền từ, đời trước cô chưa từng nhận được ánh mắt như vậy từ người thân.
Cô thật lòng hâm mộ.
Lục Lệ Hành dời mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh phía sau lưng Lục lão tiên sinh, nhíu mày.
Khóc?
Bác sĩ y tá tiến vào, dỡ bỏ thiết bị bệnh viện trên người Lục Lệ Hành, anh cuối cùng được dời đến xe lăn sau hơn một tháng nằm trên giường. Mặc dù anh liên tục xác định mình không cần ngồi xe lăn, nhưng bác sĩ y tá chỉ trích anh không biết tự lượng sức mình, vẫn nên ngồi xe lăn thì hơn.
Bị thương tích nặng nề trong một tháng lại hồi phục quá nhanh, xác định người khác sẽ chú ý.
Nhưng anh vẫn nghiêm túc cự tuyệt ý kiến bênh viện dùng xe cấp cứu chở về nhà!
Dọn đồ đạc trong bệnh viện xong, Kỷ Khanh Khanh trở thành Lục phu nhân, đẩy xe lăn chở Lục Lệ Hành ra khỏi bênh viện, phía trước là chiếc xe sang trọng Rolls-Royce, Tần Thiệu mở cửa xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lục Lệ Hành lên xe, Lục lão tiên sinh và Kỷ Khanh Khanh theo sát phía sau.
Kỷ Khanh Khanh chưa từng ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy, xe chạy nhanh nhưng rất êm, đồ vật bên trong vô cùng xa hoa, đẳng cấp.
Trên đường đi Lục Lệ Hành tựa vào nhắm mắt dưỡng thần, lão tiên sinh ánh mắt lo lắng thỉnh thoảng nhìn anh, nếu như không kìm nén lại, Kỷ Khanh Khanh sợ rằng lão tiên sinh còn muốn tìm xem hơi thở của Lục Lệ Hành còn không nữa cơ.
Rất nhanh đã đến Lục gia.
Lục lão tiên sinh sớm bàn giao trước, lúc này cổng