Chương 42: Không ăn (1)
Edit: phuongchuchoe
Chương 42: Không ăn
Edit: phuongchuchoe
Món ăn mà Tần Việt và Ôn Nhu mang đến được đầu bếp của khách sạn nấu, cả màu sắc lẫn hương vị đều thơm ngon, nhìn thôi là đã phát thèm.
Hoàn toàn trái ngược với ba món ăn mà Lục Lệ Hành nấu, cá Sú mì hấp hoàn toàn không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu của con cá, khi nếm thử vị thịt cá đã mất đi hương vị tươi ngon, lại còn thoang thoảng mùi dấm. Còn bắp xào tôm thì cháy xém đen, mặn mặn lại ngọt ngọt. Về phần rau xào đen thui kia, trực tiếp làm cho người ta hoàn toàn mất đi cảm giác đói bụng.
Kỷ Khanh Khanh căn cứ theo suy nghĩ trong đầu của Lục Lệ Hành, đưa món ăn Tần Việt mang đến bày trước mặt anh, "Hôm nay ngài Lục của chúng ta vất vả rồi."
Lục Lệ Hành nhíu mày thật chặt, nhìn cô sâu kín.
Chỉ cần một ánh mắt, Kỷ Khanh Khanh đã hiểu, cô liền thuận thế đổi giọng, "Ông xã, hôm nay vất vả cho anh quá."
-『HP+1, HP hiện tại 1 tiếng.』
Lục Lệ Hành híp hai mắt lại, nửa người trên hơi nghiêng lại gần Kỷ Khanh Khanh, anh thấp giọng nói: "Lần đầu tôi nấu cơm, có có phải nên bày tỏ gì đó một chút hay không?"
Kỷ Khanh Khanh hơi ngửa người ra sau, kéo dãn khoảng cách với Lục Lệ Hành.
"Bày tỏ gì?"
Lục Lệ Hành bị Kỷ Khanh Khanh đẩy đi, anh kéo dĩa bắp xào tôm tới.
"Bắp xào tôm này, vì xử lý trái bắp đến hơn nửa tiếng, sau đó tôi phải giải quyết tôm đến hai mươi phút, bị tôm quẹt cho bị thương hai lần, bị dầu bắn vào người đến bốn lần."
Kỷ Khanh Khanh nhìn tay anh hoàn toàn lành lặn không có 'sứt mẻ' gì, "Vậy anh cần đi bệnh viện không?"
"... Cô nghe tôi nói hết đi."
"Vậy anh nói đi."
Anh cầm dĩa cá Sú mì đến.
"Bởi vì con cá này mà tôi rửa tay hơn 10 phút vẫn chưa hết mùi tanh."
"Còn có dĩa rau xào này, tôi đã rửa từng cọng thật sạch sẽ."
Kỷ Khanh Khanh hỏi dò, "Vậy cảm ơn 'anh chồng' nhé, đã vất vả nấu cơm cho tôi."
-『HP+1, HP hiện tại 2 tiếng.』
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Kỷ Khanh Khanh sáng tỏ.
Không biết Lục Lệ Hành quản lý công ty như thế nào, sao còn quanh co như vậy.
"Ông xã, hôm nay anh đã nấu cơm cho rôi, tôi thật sự rất cảm động, cảm ơn anh." Cô hít một hơi thật sâu, "Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã."
-『HP+12, HP hiện tại 14 tiếng』
"Đủ chưa?"
"Chưa đủ."
"Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã" Kỷ Khanh Khanh quan sát Lục Lệ Hành , ánh mắt cô vui vẻ cười nói với anh, "Bấy nhiêu đây đã đủ chưa?"
-『 HP +9, HP hiện tại 23 tiếng.』
"Vẫn chưa đủ."
Kỷ Khanh Khanh cau mày, "Vậy anh muốn thế nào?"
Lục Lệ Hành dời mắt nhìn ba dĩa đồ ăn trên bàn, "Hôm nay cô phải ăn một nửa những món tôi nấu."
"....."
Lục Lệ Hành có lòng dạ rắn rết đúng không? Nếm thử là đã đủ đòi mạng rồi, còn muốn cô ăn một nửa? Muốn cô 'ngủm' luôn hay sao?
Kỷ Khanh Khanh vội vã lắc đầu từ chối.
Ăn một miếng thiếu chút là bị ngộ độc, ăn hết một nửa là thăng thiên thật đấy!
"Tôi đã vất vả cực khổ nấu cho cô một bữa cơm, vậy mà cô..."
"Dừng dừng!" Kỷ Khanh Khanh cắt ngang Lục Lệ Hành đang nói không dứt, "Lục tiên sinh, anh đã tốn nhiều công sức và thời gian quý báu mà nấu cơm cho tôi, tôi rất cảm kích, cũng rất vinh hạnh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó."
"Trước khi nấu anh hỏi tôi muốn ăn gì tôi mới nói, hơn nữa khi nghe phòng bếp khách sạn nghỉ nên tôi mới gọi đồ ăn bên ngoài nhưng anh từ chối đó chứ."
"Tay nghề của anh tôi đã trải nghiệm được, vì sự an toàn của chúng ta, mình nên ăn đồ ăn mà anh Tần đưa đến thì hơn."
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Thật sự cô không ăn?"
Kỷ Khanh Khanh mạnh mẽ lắc đầu, "Tôi không ăn đâu."
Trong lòng Lục Lệ Hành âm thầm tính toán, "Cô không ăn cũng được, gọi tôi 100 tiếng 'ông xã' thì tôi bỏ qua cho cô."
"..."
Anh quá đáng lắm đấy nhé!