Chương 48(1)
Edit: phuongchuchoe
Sau một tháng lẻ ba ngày, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh đã thuận lợi đóng máy.
So với dự tính tận hai đến ba tháng đã rút ngắn được không ít thời gian, dự tính này có lẽ dựa trên vô số lần NG của Kỷ Khanh Khanh ngày trước.
Biểu hiện của Kỷ Khanh Khanh trong một tháng nay, không chỉ thuyết phục được toàn bộ nhân viên tronng đoàn phim mà còn khiến cho họ phải rửa mắt mà nhìn.
Không thể ngờ rằng, lời thoại trong của Kỷ Khanh Khanh một tháng sau hoàn toàn không cần đạo diễn Chu giảng giải nữa.
Kỷ Khanh Khanh ôm bó hoa mà Thích Tĩnh Vân tặng, đến hỏi đạo diễn Chu, "Đạo diễn Chu, tối nay có lịch quay không?"
"Tất cả mọi người đều chờ cô mời cơm, tôi còn có thể lên lịch quay sao?"
"Vậy tốt quá, tối nay tôi mời ông và mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi trong quãng thời gian qua." Cô nói xong nhìn hai diễn viên chính trong đoàn phim, "Không biết chị Tĩnh Vân và anh Tưởng Tố có thể cho tôi cơ hội không đây?"
Thời gian một tháng qua, Kỷ Khanh Khanh cùng với diễn viên trong đoàn cũng có mối quan hệ khá hoà thuận, hoặc là bị cưỡng ép phải hoà thuận, tuy rằng ngày trước từng bị 'Kỷ Khanh Khanh' ngang ngược xem thường, nhưng bây giờ lại nhìn cô với con mắt khác.
Thích Tĩnh Vân và cô cũng không còn ngăn cách, trong khoảng thời gian này đã xem Kỷ Khanh Khanh như bạn thân, cô ấy lập tức mở miệng cười đùa: "Đương nhiên là chị phải đi rồi, bữa cơm của em ngày nào chị cũng nhớ đến đấy."
Tưởng Tố cũng đáp ứng, "Buổi tối nhất định tôi sẽ đến."
Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố cũng đã đáp ứng, trong đoàn phim ngoại trừ người có tuổi sức khoẻ không tốt còn lại không diễn viên trẻ nào từ chối, ồn ào đồng ý.
Sau khi cắt bánh ngọt, Lục Lệ Hành có lẽ cũng đã nghe tin cô đóng máy, cô đang định nói với anh cô đặt vé máy bay ngày mai, nhưng nhìn vào màn hình video lại thấy trống rỗng.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Sếp Lục có lẽ đang họp ạ."
Có lẽ là bên kia đang tắt âm nên Kỷ Khanh Khanh không nghe được âm thanh trong phòng họp.
"Làm phiền em quá, đưa điện thoại cho chị, em ăn bánh ngọt rồi nghỉ ngơi một chút nhé."
Ôn Nhu mỉm cười rồi gật đầu.
Kỷ Khanh Khanh giơ điện thoại tự điều chỉnh lại camera, một bóng người thoáng qua trong video khá giống Lục Lệ Hành, sau đó điện thoại bên kia bị cầm lên, gương mặt Lục Lệ Hành xuất hiện trong màn hình.
"Cô đóng máy rồi?"
Trên mặt Kỷ Khanh Khanh có dính chút bơ, cô chùi nhẹ rồi cười nói, "Đúng thế, ngày mai tôi có thể..."
"Khanh Khanh, đến đây ăn bánh đi." Là giọng nói của Tưởng Tố.
"Tôi tới ngay đây."
Phòng họp rộng lớn chỉ còn một mình Lục Lệ Hành, nghe thấy giọng nam bên kia anh nhíu mày lại, "Ai vậy?"
"Là anh Tưởng Tố, anh ấy đưa cho tôi bánh trứng, tôi qua đó ăn đây."
Tưởng Tố Tưởng Tố, lại là Tưởng Tố.
Khoảng thời gian này rõ ràng anh nhìn Kỷ Khanh Khanh diễn cùng Tưởng Tố không ít lần, thậm chí anh còn chứng kiến nhiều lần hai người ngồi cạnh nhau cùng xem kịch bản, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn tập diễn cùng nhau, anh nhận ra mối quan hệ của hai người họ càng ngày càng tốt.
"Không được ăn!"
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh kỳ quái.
Lục Lệ Hành trầm giọng, "Cô không sợ cô sẽ mập thành cái dạng gì sao."
Kỷ Khanh Khanh bưng lấy mặt mình, "Tôi đâu có mập đâu, cũng không ai chê tôi mập hết."
"Đó là bọn họ mỗi ngày đều ở cùng cô nên nhìn không ra, tôi thì không như vậy, cô thử sờ cằm của cô xem, cả mặt cũng đầy thịt rồi."
Lục Lệ Hành nói chuyện hung dữ một cách kỳ lạ, cũng làm cho Kỷ Khanh Khanh hoài nghi không lẽ mình mập lên thật rồi?
"Khanh Khanh, mau tới đây đi, tôi còn giữ bánh ngọt cho cô này."
Kỷ Khanh Khanh một tay ôm mặt, một bên đắn đo từ chối, "Chị Tĩnh Vân mọi người ăn đi, bây giờ em không có khẩu vị lắm."
Bây giờ cô đang tiếc nuối hình tượng của mình, nhớ đến khi hình ảnh của mình xuất hiện trước màn hình TV, màn TV đều là màn hình ngang, bị kéo cho mập thêm không khéo lại bị tẩy chay mất thôi.
Lục Lệ Hành nhớ lại một đoạn vừa rồi khi Tưởng Tố hôn Kỷ Khanh Khanh trong video, anh cảm thấy như có gai đâm chi chít trong lòng mình, nhổ ra thì khó chịu, không nhổ ra càng khó chịu hơn.
"Công việc của anh bây giờ thế nào? Lúc trước anh nói có hạng mục xảy ra vấn đề, bây giờ đã giải quyết được chưa?"
"Ừ, giải quyết ổn thoả rồi."
"Xong hết rồi à? Vậy... Anh có bận gì không?"
"Không bận."
Kỷ Khanh Khanh hỏi dò, "Ngày mai tôi lên máy bay, có lẽ đến năm giờ chiều có thể sẽ..."
"Cô trên đường chú ý an toàn."
"... A?" Kỷ Khanh Khanh bĩu môi.
Cũng là đóng máy, người ta còn có người đến đón, tại sao cô lại không có chứ?
Thôi được rồi, sếp Lục bề bộn công việc, không có thời gian.
"Cô còn có việc gì sao?"
"Không có."
"Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc bận cúp máy trước đây."
Video đã ngắt kết nối.
Ôn Nhu đưa cho cô một miếng bánh ngọt, "Chị Khanh Khanh, ăn bánh ngọt này, bánh ngọt sắp bị ăn hết sạch rồi."
Kỷ Khanh Khanh nhìn miếng bánh ngọt ngào thơm ngon trước mắt, nuốt nước bọt.
"Chị không ăn đâu, phải giảm cân."
Ôn Nhu nhìn Kỷ Khanh Khanh 1m68 còn chưa được 50kg, cô bé khẽ gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của Kỷ Khanh Khanh, tiễn bánh ngọt vào trong miệng mình.