《 Chúng mình yêu nhau đi 》 là chương trình phát sóng trực tiếp nhưng cũng không phải là phát sóng trực tiếp 24 giờ. Buổi tối chắc chắn phải dành lại thời gian riêng tư cho khách mời. Cũng vì thế mà không ít khán giả thất vọng
… Còn nghĩ rằng sẽ thấy được tư thế ngủ của thần tượng cơ.
Tám giờ sáng mở máy quay. Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh đã rời giường từ sớm. Hai người ngồi ở bàn ăn, trên bàn bày ba bốn món ăn.
Lục Lệ Hành đặt hết tâm tư vào bữa sáng. Còn Kỷ Khanh Khanh vừa ăn một miếng bánh bao nhỏ, hung dữ trợn mắt nhìn Lục Lệ Hành.
Chẳng phải tôi hôm qua nói đi sang phòng ngủ phụ ngủ à?
Vậy tại sao sáng nay cô vừa tỉnh dậy đã thấy Lục Lệ Hành nằm bên cạnh thế?
Dọa cho Kỷ Khanh Khanh không hề nhẹ.
Bởi vì đang phát sóng trực tiếp nên cô nhịn không chất vấn anh. Nhưng mặc kệ có ống kính thì cô vẫn không ngần ngại nhìn thẳng vào mặt anh đâu.
Định lực của Lục Lệ Hành cũng rất gì và này nọ. Anh chậm chạp ăn bữa sáng, không hề bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài.
Chuông cửa vang lên.
Kỷ Khanh Khanh buông đũa trong tay ra, cô đi mở cửa, người đến là cô trợ lý Ôn Nhu.
Ôn Nhu giơ hai bộ quần áo đã được treo vào móc lên.
“Chị Khanh Khanh, hôm qua chị bảo em đi mua quần áo, em mua rồi, cũng đã giặt qua nữa.”
“Vất vả cho em rồi, nhưng mà sao lại có hai bộ?”
Ôn Nhu sửng sốt:
“Hôm qua lúc em đi xem mấy cửa hàng bán quần áo, nhân viên nói mẫu này có cả của nữ, cho nên em mang tới đây cho chị.”
“… À.” Kỷ Khanh Khanh nhận lấy hai bộ quần áo, sau đó đóng cửa.
“Cái gì thế?” Nhìn thấy trên tay Kỷ Khanh Khanh có hai bộ quần áo, Lục Lệ Hành hỏi một câu.
Kỷ Khanh Khanh đưa một trong hai bộ trong đó cho Lục Lệ Hành: “Đây là của anh.”
Lục Lệ Hành không nhận mà đánh giá bộ quần áo kia.
Nếu anh đoán không sai thì đây là một chiếc áo hoodie oversize, chủ đạo là màu đen, có một số phần màu cam điểm xuyết là phụ.
Lục Lệ Hành là người mười năm như một ngày đều là tây trang. Loại quần áo thoải mái thường ngày chẳng biết đã bị dì Bùi ném đi từ lúc nào rồi.
“Anh?”
“Chẳng phải hôm qua nói, chuyện hôm nay do em sắp xếp à?”
Lục Lệ Hành nhớ ra, đúng là anh đã nói lời này. Nhưng tại sao còn phải thay quần áo chứ?
Là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, Lục Lệ Hành cảm thấy độ tuổi của mình đã không còn phù hợp để mặc loại quần áo như này nữa.
Kỷ Khanh Khanh cũng không để ý nhiều như vậy. Cô nhét quần áo vào trong lòng anh rồi đẩy anh vào phòng ngủ.
“Anh thay quần áo đi, thay xong thì em sẽ làm như chưa từng có chuyện bất hòa tối qua.”
Cách một cánh cửa, Lục Lệ Hành nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hai đầu mày nhíu chặt.
Anh so đo chuyện bất hòa tối qua?
Rốt cuộc là ai so đo thế?
Bản lính đổi trắng thay đen và trả đũa của Kỷ Khanh Khanh này càng ngày càng tiến bộ rồi nhỉ?
Lục Lệ Hành thay bộ quần áo mà Kỷ Khanh Khanh đưa cho. Nhưng anh lại nhớ tới bộ quần áo còn lại trong tay của cô ban nãy, dường như cũng không khác nhau cho lắm. Chẳng lẽ là đồ tình nhân.
Trong nháy mắt Lục Lệ Hành thay quần áo bước ra, lượng xem phát sóng bỗng tăng cao.
【 Quả nhiên Kỷ Khanh Khanh là người tâm cơ! Thế mà dám bắt tổng giám đốc Lục mặc đồ tình nhân cùng mình! 】
【 Kỷ Khanh Khanh chắc chắn muốn lợi dụng mấy ngày này ở chung với tổng giám đốc Lục để làm “chuyện lớn” sau đó cọ nhiệt ấy mà. 】
【 Kỷ Khanh Khanh tâm cơ đúng thật là tâm cơ, quần áo tình nhân này, người bình thường ai nghĩ ra chứ? 】
【 Tổng giám đốc Lục là người đàn ông thảm, quá thảm! Sao lại gặp phải Kỷ Khanh Khanh thế? _(:з” ∠)_】
Mười phút sau, Lục Lệ Hành đã thay quần áo xong xuôi.Khi anh đi ra ngoài, Kỷ Khanh Khanh đang ngồi trang điểm trên ghế sofa nhìn không rời mắt.
Ngoại trừ tây trang và áo ngủ, Kỷ Khanh Khanh chưa từng thấy Lục Lệ Hành mặc một bộ quần áo nào khác. Khi cô cùng với ông nội Lục lật từng tấm ảnh trong album của anh, trước năm năm tuổi thì có rất nhiều ảnh chụp. Từ năm năm tuổi đến năm hai mươi tuổi thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mặc quần áo thoải mái như thế này lại chỉ càng có hai, ba tấm mà thôi.
Tuy rằng Lục Lệ Hành đã bước qua tuổi ba mươi, nhưng không thể không nói, dáng người anh trời sinh là một cái giá treo quần áo. Không phải chọn chọn lựa lựa. Bỗng dưng thay đổi cách ăn mặc này không hề khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, ngược lại vẻ đẹp trai còn tăng lên.
Lục Lệ Hành nhướng mày nhìn Kỷ Khanh Khanh, hỏi: “Em không thay à?”
Kỷ Khanh Khanh nhìn chiếc quần đùi mình đang mặc, gật đầu đáp: “Thay làm gì?”
“Anh nhớ ban nãy em cầm một cái khác mà, đi thay đi.”
“Nhưng em mặc rất thoải mái rồi, không cần thay đâu.”
Lục Lệ Hành vẫn kiên trì như cũ: “Đi thay.”
Kỷ Khanh Khanh bĩu môi, sau đó vào phòng thay quần áo.
Hai người mặc cùng một kiểu áo hoodie và giày trắng. Chỉ có một điểm không giống chính là Lục Lệ Hành mặc quần dài thoải mái, còn Kỷ Khanh Khanh là quần đùi kiểu mới. Khiến cho hai bắp đùi trắng như ngọc như ẩn như hiện trước mặt anh.
Mặc như thế này thì người mù cũng nhận ra hai người là một cặp tình nhân.
【 Sao tổng giám đốc Lục lại làm như thế này? Em vừa nói là Kỷ Khanh Khanh không biết xấu hổ, thế mà ngài đã tặng cho em một cái bạt tai đau điếng người rồi đấy! 】
【 Người chị em à, tôi có chút không hiểu, tại sao tổng giám đốc Lục nhất định phải mặc áo đôi với Kỷ Khanh Khanh chứ??? 】
【 Sao tôi lại cảm thấy như này không giống tổng giám đốc Lục nhỉ?! 】
【 Hôm qua đã nói rồi, trong chương trình có năm đôi tình nhân, trong đó có hai đôi là thật. Một là Trần Thư Diệc và Lâm Trăn. Như vậy có nghĩa là còn một đôi. Chúng ta sử dụng phương pháp loại trừ đi, à chắc chắn không phải là Cố Phi Phàm nhé. 】
【 Uồi, cảm giác đây giống dưa lắm ấy. Tôi đi tìm hiểu một chút, các chị em, đợi tôi thành công trở về nha! 】
【 Không cần tìm hiểu, đã có bài đăng rồi. Hai người họ đã sớm ở bên nhau, nhưng mà là Lục Lệ Hành bao nuôi Kỷ Khanh Khanh. Nếu không thì đã không góp mặt trong chương trình này rồi. 】
【 Kỷ Khanh Khanh thật xấu xa! Vừa mới chia tay Cô Thiếu Ngu mà đã thành công trèo lên giường của tổng giám đốc Lục. Đúng là thủ đoạn cao siêu! 】
【 Kỷ Khanh Khanh có định xuất bản sách không? Hướng dẫn quyến rũ đàn ông. Tôi muốn mua! 】
【 Đừng nói nhảm! Quan hệ giữa hai người họ rất đơn giản, là yêu nhau thật sự, chuẩn bị kết hôn rồi. 】
【 Kết hôn…… Ha ha… Hai người bọn họ mà kết hôn, tôi sẽ viết thư xin lỗi dài mười nghìn chữ cho Kỷ Khanh Khanh! 】
【 Thủy quân của Kỷ Khanh Khanh cút!!! 】
Lục Lệ Hành nhìn đôi chân dài của cô, nghiêm túc hỏi một vấn đề: “Không lạnh?”
“Phụ nữ không sợ lạnh.”
Kỷ Khanh Khanh dùng dây buộc tóc buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, cũng không trang điểm mà để mặt mộc, nhìn qua thanh thuần chẳng khác gì một sinh viên. Cô nói:
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Kỷ Khanh Khanh cười thần bí, nói: “Tới rồi thì anh sẽ biết.”
Khi Kỷ Khanh Khanh nói chuyện cùng ông nội Lục, ông nội Lục từng nhắc đến quyết định hối hận nhất của đời mình. Là khi ở tuổi thiếu niên, Lục Lệ Hành đã là người ưu việt, có chỉ số thông minh cao hơn người bình thường. Cho nên ông ấy đã đưa Lục Lệ Hành khi ấy mười lăm tuổi ra nước ngoài, hai mười tuổi về nước. Cũng vì thế mà anh không được trải qua những năm tháng học đường ở trong nước, ngay cả sân trường cũng chưa từng đi dạo.
Có thể nói là Lục Lệ Hành đã hao phí năm năm tuổi thanh xuân.
Lái xe khoảng một giờ, hai người đi vào một trường cao trung gần khách sạn.
Ngày hôm qua Kỷ Khanh Khanh đã báo cho đạo diễn Vương biết kế hoạch ngày hôm nay. Tổ chương trình và lãnh đạo nhà trường cũng đã bàn bạc xong xuôi và đi tới hợp tác vui vẻ.
Hôm nay là cuối tuần, trường học nghỉ, trong sân trường im ắng, căn bản là không có người. Kỷ Khanh Khanh cùng Lục Lệ Hành và vài nhân viên trong tổ chương trình đi vào bên trong.
Lục Lệ Hành tránh ống kính, hỏi nhỏ Kỷ Khanh Khanh:
“Đây là do em sắp xếp à?”
“Sao thế? Anh không thích à?”
“Nhàm chán.”
Kỷ Khanh Khanh trừng mắt với anh. Đừng bên ngoài hành lang của phòng dạy học, có thể nhìn thấy từng hàng bàn ghế chỉnh tề ở bên trong, bên trên tường là bảng đen được lau sạch sẽ.
“Ngài Lục, cao trung cùng với đại học ở nước ngoài là như thế nào vậy?”
Lục Lệ Hành nhìn phòng học đến xuất thần.
“Hả?” Kỷ Khanh Khanh thấy anh mãi không trả lời mình thì ngẩng đầu hỏi lại.
“Không nhớ rõ.”
“Một chút ấn tượng cũng không có?”
“Không có.”
…. Đừng đùa chứ?
“Vậy… Thời học sinh anh từng thích thầm ai chưa?”
“Không có.”
“Tuổi trẻ ai chẳng từng thích vài người, anh thật sự không có à?”
“Không có.”
Kỷ Khanh Khanh vắt óc nghĩ đề tài để nói chuyện, nhưng lại
bị mấy lời nói của Lục Lệ Hành chặt đứt.
Lục Lệ Hành nhướng mày, hỏi:
“Em có?”
Kỷ Khanh Khanh trầm mặc, nghĩ lại khi mình còn là học sinh. Lúc đó đâu có phân biệt được yêu và thích đâu. Tình đầu chớm nở, chỉ cần thấy một nam sinh ăn mặc sạch sẽ sáng sủa là không thể rời mắt được. Đơn phương hẹn ước, chỉ hận không thể mỗi ngày đều “ngẫu nhiên” gặp được cậu ta, nhưng rồi lại sợ cậu ta biết. Mỗi lần nhìn thấy đối tượng yêu thầm của mình, cái loại cảm giác thấp thỏm lại kích động, lại phải dùng thái độ thờ ơ, lạnh nhát để che giấu, bởi vì sợ người khác biết được tâm tư của mình. Hôm nay Kỷ Khanh Khanh nhớ lại, cảm giấc tựa như chỉ mới ngày hôm qua.
Thẩy khóe miệng của Kỷ Khanh Khanh càng ngày càng tươi, lông mày Lục Lệ Hành nhíu chặt, trầm giọng hỏi: “Em thật sự có?”
“Tuổi trẻ mà, ai chẳng từng thích một vài người?”
Sắc mặt Lục Lệ Hành trầm xuống, đang chuẩn bị nói chuyện, lại nghe thấy tiếng cười của Kỷ Khanh Khanh:
“Lúc ấy đều thích mấy người lớn lên đẹp trai, học tập tốt, nếu không học giỏi thì phải đánh nhau giỏi, là người ngang ngược nổi loạn. Nhưng mà cái loại chuyện yêu thầm này, hơn một nửa là không có kết quả. Cũng chỉ để khi lớn hơn một chút có thứ để nhớ về mà thôi.”
“Nhớ về?” Đôi con người của Lục Lệ Hành trầm xuống, nhìn cô, hỏi: “Trước đây em có đối tượng yêu thầm?”
Kỷ Khanh Khanh nhìn anh:
“Nhớ cái gì chứ? Cả đời này sẽ chẳng thể gặp lại, em nhớ bọn họ làm gì? Có đôi khi nhớ tới, nhưng cũng chỉ là nhớ tới khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, nhớ lại đoạn ký ức năm xưa mà thôi.”
Cô thở dài:
“Thật ra tên của mấy người họ là gì, trông như thế nào cũng chẳng nhớ nữa rồi.”
Lúc này sắc mặt Lục Lệ Hành mới tốt hơn một chút,
Dường như có tiếng người tới, Kỷ Khanh Khanh xoay người nhìn về phía sân thể dục, hỏi:
“Hình như đang có người đang chơi bóng rổ. Ngài Lục, anh có chơi bóng không?”
“Không.”
Kỷ Khanh Khanh nghĩ lại, khi còn nhỏ, Lục Lệ Hành vội vàng học tập, sau khi lớn lên lại bận rộn làm việc, thời gian ngủ còn ít, lấy đâu ra thời gian mà chơi bóng?
“Vậy chúng mình đi dạo nơi khác đi.”
Vừa dứt lời thì ở sân thể dục lại xuất hiện thêm vài người, còn có cả cameras.
“Hình như… kia là cặp Lộ Dao à? Bọn họ cũng tới đây á?”
Kỷ Khanh Khanh nói không sai, đó quả thật là Lộ Dao.
Nhân viên công tác nói vài câu với nam sinh đang chơi bóng, sau đó mấy người Lộ Dao cùng gia nhập đội chơi.
Kỷ Khanh Khanh vô cùng hứng thú, hỏi: “Đi xem không anh?”
“Không đi.”
“Ứ ừ… Đi xem đi mè, dù sao chúng mình cũng không có việc gì.”
Nói xong cô kéo Lục Lệ Hành vô cùng không tình nguyện tới sân bóng rổ.
Trường học này cũng không quá lớn, ngăn cách một sân thể dục thì cách vách chính là sân bóng rổ, bốn, năm nam sinh cánh tay có lực đang đánh bóng, lộ Dao cũng xen lẫn trong nhóm người ấy.
Hai người Kỷ Khanh Khanh vừa tới nơi. Lộ Dao đã ném quả bóng vào trong rổ bằng một đường cong đẹp đẽ, Trương Lạp Lạp đứng bên cạnh sân bóng rổ vỗ tay hét lên một tiếng “đẹp”.
“Đẹp trai!” Kỷ Khanh Khanh không nhịn được mà hét lên một tiếng.
“Ngài Lục, Khanh Khanh, hai người cũng tới à?” Trương Lạp Lạp nhìn thấy hai người nên quay sang chào hỏi.
“Chúng tôi vừa tới.”
Trương Lạp Lạp nhìn quần áo tình nhân của hai người bọn họ. Cô ấy là khách mời của chương trình cho nên cũng biết được chút nội tình. Thấy hai người như vậy thì trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng chỉ cười mà không nói gì.
“Ngài Lục có muốn chơi thử một chút không?”
Đúng lúc này, Lộ Dao quay đầu hỏi.
“Ôi má! Đẹp trai quá!”
Khuôn mặt của Lộ Dao thu hút rất nhiều người hâm mộ. Giá trị nhan sắc không phải nói, chỉ là bình thường anh ấy rất ít khi cười, biểu cảm lạnh nhạt, không biểu đạt quá nhiều cảm xúc.
Giống như lúc này, bàn thắng là do anh ấy ghi, nhưng dường như chẳng có chút liên quan gì đến anh ấy cả.
Người nào không rõ nguyên nhân có lẽ sẽ cho rằng anh ấy đang tỏ ra ngầu thôi.
“Lộ Dao chơi bóng thật lợi hại đó!”
“Tôi nghe nói trước đây Lộ Dao từng ở trong đội bóng, cho nên kỹ năng chơi bóng không tồi.”
Lời khen ai mà chẳng thích nghe. Vậy mà truyền vào tai Lục Lệ Hành lại vô cùng khó nghe.
Vừa nói xong, Lộ Dao trực tiếp vượt qua vài người, vô cùng đẹp trai mà đoạt lại quyền không chế bóng.
Lộ Dao chống đầu gối, thở hổn hển. Mấy người còn lại tiếp tục trnh bóng, nhưng lại không cẩn thận mà để bóng bao ra ngoài. Quả bóng rổ vẻ một đường parabol đẹp đẽ, bay về phía Kỷ Khanh Khanh.
“A! Mau tránh ra!
Lời nhắc nhở còn chưa dứt, khi bóng rổ còn cách Kỷ Khanh Khanh khoảng hai mươi centimet, Lục Lệ Hành giơ tay trái, nhàn nhã bắt được quả bóng rổ.
“Chơi một chút chứ?”
Lời này là Lộ Dao nói.
Lộ Dao đứng thẳng người, Lục Lệ Hành nhìn anh ấy, lại nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, sau đó gật đầu: “Được thôi.”
Kỷ Khanh Khanh khó hiểu hỏi:
“Không phải ban nãy anh nói không biết chơi à?”
Lục Lệ Hành làm như không có việc gì, nói: “Vừa mới biết.”
Kỷ Khanh Khanh giữ chặt tay anh:
“Anh đừng đi mà, ở đây có cameras đấy.”
Lục Lệ Hành nhìn cô:
“Em đang quan tâm anh à?”
“… Em không muốn anh mất mặt mà thôi.”
“Yên tâm, sẽ không mất mặt.” Nói xong, Lục Lệ Hành cầm quả bóng đi vào trong sân.
Mấy nam sinh rất ăn ý mà nhường sân bóng lại cho Lục Lệ Hành và Lộ Dao.
Lộ Dao lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, cũng đã gặp qua không ít dạng người, ý đối địch của Lục Lệ Hành, anh ấy có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, vì sao chứ?
Lộ Dao nhìn Kỷ Khanh Khanh đang vui vẻ nhảy nhót, dường như đã đoán ra được chuyện gì rồi.
Sân bóng, hai người bốn mắt nhìn nhau, chiều cao không chênh lệch cho lắm, biểu cảm châm chọc lần lượt bày ra. Lục Lệ Thành thuần thục lừa bóng, lạnh lùng nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao cúi người, nhiều lần muốn cướp lấy bóng trong tay Lục Lệ Hành nhưng không thành công.
Trương Lạp Lạp kéo tay Kỷ Khanh Khanh, hỏi:
“Cô nói xem, trong hai người họ, ai ném bóng vào trước?”
Lục Lệ Hành từng nói anh không biết chơi bóng, Lộ Dao lại từng là người trong đội bóng. Chuyện ai ném bóng vào trước này, không cần đoán cũng biết.
Nhưng mà Kỷ Khanh Khanh hiểu Lục Lệ Hành, anh sẽ không làm những việc mà chưa nắm chắc trong tay. Hơn nữa, tuy rằng anh nói mình không biết chơi bóng, nhưng trong lúc mấu chốt như thế này, Kỷ Khanh Khanh không thể không cho anh mặt mũi được, cô nhìn Lục Lệ Hành, nói lớn:
“Tôi chọn Lục Lệ Hành!”
“Tôi cá là Lộ Dao! Ai thua thì người đó mời cơm.”
“Được, không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, Lục Lệ Hành và Lộ Dao dây dưa đã lâu cuối cùng cũng có hành động tiếp theo. Hai mắt Lục Lệ Hành híp lại, trong lúc Lộ Dao còn chưa chuẩn bị, dùng động tác ném bóng giả để lừa anh ấy. Ngay sau đó lại thu bóng nghiêng người đổi hướng. Đôi tay Lộ Dao hướng lên muốn cướp bóng nhưng lại bị động tác của Lục Lệ Hành lừa gạt. Lục Lệ Hành lấy đà, dùng động tác ba bước tiêu chuẩn, ném bóng vào rổ.
“Vào!” Kỷ Khanh Khanh kích động hét lên với Lục Lệ Hành:
“Chồng ơi cố lên!!!”
Khán giả trong phòng trực tiếp đang phấn khích:?????????