Trong lòng Lâm Nguyệt suy nghĩ, dần có một quyết định tương đối. Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính, số mệnh nghịch thiên, nếu nàng cái gì cũng không làm, cuối cùng người chết nhất định là nàng, lấy tính cách Diệp Khuynh tuyết, sau khi trở mặt với nàng, sau này vốn sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ đợi sau này Diệp Khuynh tuyết mạnh lên sẽ đối phó với nàng, chẳng bằng làm trước là thượng sách, ít nhất ra tay cướp cơ duyên sớm chút, có thể làm chậm chút Diệp Khuynh Tuyết lớn mạnh thêm!
Nói thì làm ngay, Lâm Nguyệt là người vốn nếu đã quyết định chuyện gì thì không cần do dự nữa.
Thành La Châu cấm bay trên không, nhưng cũng không phải không cho dùng thuật khinh thân, vì thế Lâm Nguyệt không chút do dự lựa chọn được phương hướng, lao thẳng tới Nguyệt Bảo Lâu.
Trong thành La Châu phần đông tu sĩ đều ở phía thành Tây là nơi phố phường phồn hoa đô hội nhất Thành La Châu, trên đường phố người đi đông đúc ồn ào mãi.
Lâm Nguyệt rất cẩn thận, sợ mình vội vàng quá mức khiến người khác chú ý tới, lúc đi được một nửa đường, sắp tới mục đích cần thì vội vàng đi chậm hơn, thong thả đi dạo trên ngã tư đường.
Hôm nay nàng cũng không mặc quần áo đệ tử côn Lôn ngoại môn, dù sao khối chiêu bài Côn Lôn ở La châu này quá chói mắt, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, vì thế lúc ở trên đường, nàng cố tình nghe theo đề nghị của Trần Tử Đan, đổi một bộ quần áo màu xám vô cùng bình thường, cả người thoạt nhìn không thu hút gì cả.
Đương nhiên, Trần Tử Đan thì làm ngược lại nàng, sở dĩ Trần Tử Đan đề nghị đổi y phục, chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà thôi nên bất kể là Dương Hoa Lan, hay Trần Tử Đan lúc thay quần áo thì thay loại váy áo dài tha thướt là lượt.
Mặc kệ đám người Trần Tử Đan làm gì, Lâm Nguyệt tự có tính toán riêng, nàng thay y phục, chẳng qua không muốn bại lộ mình là thân phận đệ tử Côn Lôn mà thôi, chẳng may xảy ra chuyện gì ở thành La Châu, sau này trở về Côn Lôn, người khác cũng không tìm tới tận cửa được.
Lâm Nguyệt đi thong thả trên ngã tư đường, vừa đi