Thế gian lịch tâm ư? Trong lòng nàng đột nhiên nổi lên, trong đầu mơ hồ như có gì lóe qua, nhưng cảm giác như vậy lại qua rất nhanh, đợi nàng hồi phục lại tinh thần đã không tìm thấy dấu vết gì nữa, chẳng qua cảm thấy câu mới nói kia, như không tồn tại ý tứ hàm xúc nào..
Nàng không để ý thấy, lúc nàng sa vào mê võng, hoàn cảnh chung quanh đã dần bị một màn sương trắng thẩm thấu mơ hồ vặn vẹo, đợi cảnh sắc lại trở nên rõ ràng lần nữa, tất cả đã thay đổi hoàn toàn…Ồ…Không đúng…Chết tiệt…Đến cùng có cái gì không đúng nhỉ? Hình như không phải là vậy…
Nàng đang khổ sở suy nghĩ, trong lòng như có đồ vật gì đó phun trào, song đúng lúc này, lại đột nhiên nghe được một giọng sắc bén chói tai vang lên, “Nguyệt thư, Nguyệt thư….”
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, đã thấy một nữ tử mặc bộ đồ đỏ đậm xinh đẹp mặt mũi đang ngập tràn giận dữ nhìn mình.
“Có phải ngươi câm rồi không hả? Phu nhân đang bảo ngươi, ngươi có nghe thấy không!” Thấy nàng trầm mặc không nói, nàng kia càng thêm tức giận, hung dữ trừng nàng, móng tay nhọn suýt nữa thì đâm lên mặt nàng.
Nàng nhíu mày, định mở miệng nói, lại phát hiện ra mình đang đứng trong một đình trong vườn xinh đẹp tươi sắc, bị một nữ nhân hung dữ chỏ thẳng vào mình tức giận mắng, “Nguyệt thư, ngươi đến cùng là sao? Phu nhân chẳng phải bảo ngươi đi nói cho vương gia, người khó chịu hay sao? Sao ngươi còn đứng sững sờ ở chỗ này hả?”
Phu nhân ư? Vương gia sao?
Đúng rồi, nàng tên Nguyệt thư, là tỳ nữ trong nhà của Nhị phu nhân Chu Nhã trong Đông Vương phủ, vừa ròi Nhị phu nhân có nói là bà ấy khó chịu, bảo nàng đi mời vương gia đến.
Nguyệt Thư giật mình một cái, cả người trong nháy mắt tỉnh táo lại, vội vàng đáp, “Châu lệ tỷ tỷ, muội sẽ đi gọi Vương gia ngay”
Nói xong, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Châu Lệ, vội vàng chạy ra ngoài. Nguyệt Thư chạy thẳng một mạch trên đường Vương phủ, trong lòng vẫn có cảm giác hơi khác thường, dường như có thứ gì khác trong lòng nàng vậy, nhưng lại cảm thấy hết sức bình thường.
Thực tại chưa nghĩ ra có điều gì sai cả, Nguyệt thư cười tự giễu mình một cái, nàng đang nghĩ loạn gì thế, nhanh nhanh đi mời vương gia tới mới đúng, nếu không để Nhị phu nhân mà tức giận thì nàng ăn đủ.
Chạy tới trước bên ngoài thư phòng Vương gia làm việc, một gã sao vặt dung mạo thanh tú đang từ trong viện đi ra, Nguyệt Thư vội vã hỏi, “Cảnh Vân, Vương gia có ở đó không?”
Cảnh Vân là gã sai vặt của Vương gia, nhìn thấy Nguyệt Thư, chẳng cười, chỉ nói, “Hóa ra là Nguyệt thư cô nương, Vương gia đang ở thư phòng đó, sao vậy/’
“Thân thể Nhị phu nhân khó chịu, bảo ta tới nói cho Vương gia một tiếng” Nguyệt Thư cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng lời cần nói.
“Nguyệt Thư cô nương, cô vào trong phủ này chắc đã hơn nửa tháng rồi nhỉ? Sao vẫn lỗ mãng vậy hả? Chẳng phải đã nói qua cho cô biết, những chủ tử trong phủ kia trước mặt phải tự xưng là nô tỳ đó sao? Sau này phải nhớ kỹ, trước mặt ta thì không sao, nhưng trước mặt người khác lúc nào cũng phải nhớ tự xưng mình là nô tì, nếu không bị người khác cố tình nghe được, thì lại xảy ra chuyện lớn đó! Được rồi, ta phải đi gọi Vương gia ngay, cô đi về trước đi”
Nói xong, Cảnh Vân lại quay lại, để lại Nguyệt Thư một mình đứng ngơ ngác tại chỗ. Hóa ra cần phải tự xưng là nô tỳ sao? Sao nàng lại quên được chứ?
Chẳng rõ vì sao, nàng lúc nào cũng cảm thấy mình không phải là nô tì, nhưng nhìn quanh, xung quanh tất cả đều rõ ràng như thế, nơi này là Đông Vương Phủ, nàng là tỳ nữ được Nhị phu nhân mua về thời gian trước, một tỳ nữ tên là Nguyệt Thư…
Không, nàng không phải là Nguyệt Thư… Nhưng nàng không phải là Nguyệt Thư thì là ai chứ?
Nguyệt Thư mơ hồ cảm thấy có thứ gì quan trọng đã bị quên mất, nàng cố nghĩ, nhưng trong đầu lại trống rỗng, lát sau, nàng thống khổ nhắm mắt lại. Đầu đau quá, nàng đến cùng là bị sao, vì sao đầu lại đau nhức như vậy chứ?
“Ngươi ở đây là gì thế?’ Lúc này một giọng trầm thấp vang lên bên tai. Nguyệt Thư ngẩng đầu thấy một nam tử ăn mặc đẹp đẽ trang trọng có dung mạo không tính là anh tuấn nhưng lại rất khí chất đang nhíu mày nhìn nàng.
“Diêm SÁt?” Thấy nam tử này, trong lòng Nguyệt Thư chợt lóe lên một cái tên, vô thức mở miệng nói ra.
“Nguyệt thư dũng cảm, ngươi dám gọi thẳng tên tục danh của Vương gia sao!” Cảnh Vân đứng sau nam tử tức giận quát lên, đồng thời lo lắng nhìn về phía nàng. Trong lòng Nguyệt Thư cả kinh, vô thức nói, “Vương gia, ta, à không, nô tì…”
“Được rồi, bản vương tha tội cho ngươi”