Có người!
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Nguyệt chính là trốn, nhưng động tác lại vô thức dừng lại, đối mặt với một đôi mắt tím thần bí tĩnh mịch.
Đó là một nam nhân đẹp không cách nào tả xiết, đẹp tà mị ngang ngược, mày kiếm nhếch lên, đôi mắt tím long lanh như thủy tinh, dưới chiếc mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng đỏ như cánh hồng, làn tóc đen dài như mực dán sát lên gương mặt tựa như điêu khắc, hơi lộn xộn buông thả xuống nước, làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng như ngọc kia.
Sói yêu nghiệt mà!
Nếu nói Liên Thành là thần tiên không nhuốm bụi trần, vậy nam tử trước mắt chính là yêu nghiệt phong tình vạn chủng!
Nếu như không đúng thì chính là bầu không khí, trong lòng Lâm Nguyệt nhất định sẽ vì cái đẹp của nam nhân mà khen một cái, nhưng tiếc là hiện giờ chẳng những bầu không khí không đúng mà cả cách gặp mặt cũng không đúng.
Mỹ nam có cặp mắt tím thâm thúy lạnh lùng lóng lánh ngập tràn ánh sáng, kiểu mặt tinh xảo yêu nghiệt ấy cứ vậy mà nhìn thẳng nàng lạnh lùng, bên trong không giấu được sát khí mạnh mẽ khiến lông tóc Lâm Nguyệt dựng đứng lên, kinh hãi mãi.
Bị đối phương nhìn thẳng lạnh lùng vậy, Lâm nguyệt hiểu đối phương không chào đón mình, đặc biệt nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng cũng không còn cách nào lựa chọn ra ngoài, mà là đứng một chỗ tràn ngập đề phòng, nhìn thẳng nam nhân.
Không hiểu có phải là lỗi cảm giác của nàng không, nàng cảm thấy nam yêu nghiệt trước mắt này khiến cho nàng có cảm giác rất quen, tựa như đã từng gặp qua, nhưng nàng lại không sao nhớ nổi, mình đã từng gặp qua nhân vật này như vậy ở đâu.
Lâm Nguyệt tự cho mình có trí nhớ rất tốt, nhưng với nam tử yêu nghiệt đẹp tới mức này thì chẳng có chút ấn tượng nào.
Song không đợi nàng ngẫm nghĩ ra, nam nhân chợt nhíu mày, môi mỏng mịn khẽ nhếch lên, chậm rãi phun ra giọng trầm thấp, “Đến đây!”
Có ý gì thế?
Lâm nguyệt nhíu mày, đứng nguyên tại chỗ không động, trong lòng lại càng thêm cảnh giác đề phòng.
“A…” Nam nhân nở nụ cười nhạt, trong nháy mắt đôi mắt tím dao động, phong tình vạn chủng, như hàng trăm mũi tên bắn ra xinh đẹp tới mức khiến người ta hoa cả mắt.
Lâm Nguyệt không phải thích sắc đẹp, nhưng giờ phút này cũng bất giác bị nụ cười tươi của nam tử kia làm hoa cả mắt, thất thần một lát.
Trong lòng nàng cả kinh, vô thức lui lại một bước, định nói gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó có một giọng từ bên ngoài truyền vào.
“Thiếu chủ, Tư Mặc Ly đã đến”
Nam nhân nghe cũng không trả lời ngay, mà như cười tủm tỉm nhìn Lâm Nguyệt một cái. Trong lòng Lâm Nguyệt trùng xuống, gần như không chút nghĩ ngợi, bàn chân điểm nhẹ, thân hình mảnh khảnh tựa tia chớp vút tới phía nam nhân, chỉ một khắc sau, trong tay nàng đã gác Hương lưỡi đao lên cần cổ thon dài trắng nõn của nam nhân.
“Bảo người bên ngoài rời đi, nếu không chết!”
Nam nhân yên lặng nhìn nàng, đôi mắt tím thâm thúy tối lại, trầm mặc không nói.
“Thiếu chủ?” Người đợi bên ngoài mãi không thấy đáp lại, lại mở miệng lần nữa.
“Để hắn rời đi đi!”
Lâm Nguyệt gác Hương lưỡi đao trên cổ nam nhân khẽ dùng sức, làn da như ngọc đó bị một vết cắt nhỏ chảy máu, thoạt nhìn mà thấy giật cả mình, nhưng Lâm Nguyệt lại lắc lư không nghe thấy, chỉ có thần sắc căng thẳng nhìn thẳng nam nhân, nếu đúng là đối phương có dị động, nàng sẽ lập tức giết người ngay.
Lâm Nguyệt thời gian qua không thích lạm sát kẻ vô tội, nhưng bây giờ thì khác, chưa nói tới bên ngoài còn Tư Mặc Ly đang nhìn chằm chằm, hơn nữa nàng đối với nơi này chẳng biết gì cả, không rõ còn có bao nhiêu nguy cơ đang đợi nàng, vì thế hiện tại nàng tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không tình cảnh của nàng càng thêm gian nan.
Hơn nữa nam nhân trước mắt nàng thoạt nhìn có thân phận không thấp, đúng là đối tượng chọn dùng để làm con tin rất tốt.
Bên ngoài vừa nghe thấy lời nói của người kia, trong lòng Lâm Nguyệt đã mơ hồ suy đoán, trước tư Mặc Ly muốn nàng đi gặp người có phải là nam nhân yêu nghiệt trước mắt này không, nàng không ngờ được sau khi mình thành công thoát khỏi khống chế của Tư Mặc Ly, lại ma xui quỷ khiến xông vào chỗ đình viện này, sớm gặp mặt nam nhân này.
Đối mặt với uy hiếp của Lâm Nguyệt, nam nhân dường như không coi ra gì, hắn mấp máy môi, trong đôi mắt chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm, trong lòng Lâm nguyệt cả kinh, chưa kịp phản ứng, đột nhiên thân thể tê rần, tay cầm Hương Lưỡi đao không tự chủ được buông lỏng, ngay sau đó Lâm Nguyệt chỉ thấy eo thon căng thẳng, phịch một tiếng, cả người đã bị nam nhân kéo vào trong ao nước, hơn nữa còn bị nam nhân ôm chặt vào lòng.
Lâm Nguyệt quá sợ hãi, định phản kháng, song lại phát hiện ra mình bị người ta bóp rất chặt, nam nhân thoạt nhìn tay có vẻ không mạnh nhưng lại như gọng kìm cầm giữ chặt nàng, mặc cho nàng dùng linh lực thế nào, nhưng cũng không động được. Đối phương cũng không giam cầm linh lực của nàng, nhưng nàng vốn không cách nào nhúc nhích nổi, tình huống quỷ dị như thế là lần đầu tiên Lâm Nguyệt gặp phải.
“Thiếu chủ?” Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới thanh âm nghi hoặc lần nữa, có lẽ là bởi người bên ngoài đợi mãi vẫn chưa lấy được lời đáp lại của nam nhân, hình như có vẻ đã hoài nghi rồi.
“Ta biết rồi, bảo hắn chờ”
Nam nhân mở miệng lạnh nhạt, nói là nói với người ngoài, tay lại đưa xuống lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc eo thon của Lâm Nguyệt, động tác cực kỳ mờ ám.
Người bên ngoài lấy được chỉ thị của nam nhân, không chút hoài nghi, đáp lại một câu rồi lui.
Đợi lúc tiếng chân bên ngoài dần biến mất không thấy nữa, lúc này Lâm Nguyệt mới vô cùng tức giận trừng mắt nhìn nam nhân ôm cứng mình, thốt lên lạnh lùng, “Ngươi nghĩ muốn thế nào?”
Nam Nhân thấy Lâm nguyệt trợn mắt nhìn đầy phẫn hận, lại nở nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng không đáp thẳng lời Lâm nguyệt, đột nhiên dùng tay xé toạc áo Lâm nguyệt ra, áo xớm đã bị hắn kéo ra ướt, lộ ra bờ vai khéo léo mịn màng, trên da thịt như hoa như ngọc thấp thoáng vết cắn như cánh hoa vậy.
Sắc mặt Lâm Nguyệt thay đổi, thời gian qua con ngươi vốn bình tĩnh không chút gợn sóng lần đầu tiên bối rối, nàng gần như chẳng kịp nghĩ gì, vung mạnh tay lên, tát mạnh lên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân kia.
“Bốp”
Một tiếng tát thanh thúy vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, nam nhân ngây ngẩn cả người, hắn gần như chẳng kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn Lâm Nguyệt, không nhúc nhích.
Lâm Nguyệt cũng không thèm để ý tới hắn, nam nhân này có hành động kéo y phục của nàng đã nhen lên lửa giận trong nàng, cả đời này nàng hận nhất là người khác dùng sức mạnh với nữ nhân, động tác vừa rồi của nam nhân, khiến nàng có cảm giác như đối phương nổi lên dục vọng với nàng, chẳng còn tỉnh táo mà nghĩ được ra nữa!
Vì thế sau khi tát cho nam nhân một cái, Lâm Nguyệt cũng không bỏ qua, vẫn giãy giụa nhấc chân đá mạnh về phía đối phương. Nhưng lúc này nam nhân đó đã kịp phản ứng, nàng vừa hành động, đã thấy mắt cá chân căng thẳng, rồi bị một bàn tay cầm lấy, đồng thời vòng eo căng thẳng, lại lần nữa bị nam nhân ôm chặt ấn vào trong lòng.
Lâm Nguyệt lạnh không kịp đề phòng, bị kéo lại, sặc nước, gương mặt không rõ là vì tức giận hay không mà đỏ bừng lên.
“Cút ngay!”
Ba bốn lần bị người ta trêu chọc, Lâm Nguyệt đã mất đi tỉnh táo, không nhịn được gầm lên. Mà đúng lúc này, nam nhân lại một tay nắm chặt nàng, cưỡng ép nàng nhìn vào đôi mắt tím, cúi đầu thở dài nói, “Bé con, bé vẫn như năm đó chẳng ngoan ngoãn tý nào…”
Bé con ư? Hắn…. Hắn là Diêm Tinh Vân!
Lời nam nhân nói, như một luống sấm sét, bổ nặng nề xuống đầu Lâm Nguyệt, khiến cho nàng trong nháy mắt kinh sợ da gà nổi đầy.
Người nam nhân này dĩ nhiên lại là Diêm tinh Vân, chẳng trách, chẳng trách nàng cảm thấy đối phương có cảm giác rất quen, chẳng trách tu vi nam nhân này cao hơn nàng, rõ ràng giữ chặt nàng, lại không giết nàng, mà không ngừng trêu chọc nàng..
Nàng thật ngốc quá, lúc nhìn thấy đôi mắt màu tím kia của đối phương thì nàng phải nghĩ ngay tới thân phận của đối phương rồi chứ!
Trong lòng Lâm Nguyệt nổi lên cơn sóng thần, đồng thời kỹ ức đè nén sâu tận trong lòng mười năm trước trào ra mãnh liệt, thân thể mềm mại của nàng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, thậm chí đến giãy giụa cũng quên luôn, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong lòng cứ xoay tròn mãi ở trong đầu. Nam nhân yêu nghiệt đẹp tuyệt này là Diêm Tinh Vân!
Diêm Tinh Vân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trong lòng, trong lòng hết sức sung sướng, cũng ngập tràn thỏa mãn không nói lên lời.
Mười năm không gặp, bé con của hắn cuối cùng đã trưởng thành, hơn nữa cũng giống y như hắn nghĩ, sau khi lớn lên bé con rất xinh đẹp, xinh đẹp tới nỗi khiến hắn kinh diễm, chỉ muốn giấu kín nàng đi mà thôi.
Nhưng sau khi lớn lên bé con hình như không còn đáng yêu như trước nữa, hơn nữa tính tình rất xấu, vừa rồi còn không nhận ra cả hắn nữa…
Ôm Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân ngoài thỏa mãn ra, lại hơi bất mãn, bé con hắn biết không nhận ra hắn thì thôi đi, thế mà còn muốn giống như mười năm trước đạp hắn, thật sự là rất không ngoan…
“Diêm Tinh Vân?” Cuối cùng Lâm Nguyệt cũng hồi phục lại tinh thần, trợn trừng mắt nhìn mặt yêu nghiệt trước mắt này, lạnh nhạt mở miệng.
“Hở?’ Diêm Tinh Vân rất vui khi thấy bé con gọi tên mình, chẳng qua gọi cả họ lẫn tên có vẻ quá thô rồi không? Không được, phải khiến bé con đổi giọng mới được, “Gọi ta là Vân”
Vân ư? Họ rất thân nhau sao? Đầu Lâm Nguyệt tối om, quyết không thèm đếm xỉa đến, nghiêng đầu tránh sự kiềm chế của hắn, thốt lên lạnh lùng, “Thả ta ra”
Vừa rồi giãy giụa trong sống chết, Lâm Nguyệt không cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng giờ biết rõ đối phương là Diêm Tinh Vân, biết mình không còn gặp nguy hiểm nữa, lúc này mới phát hiện ra có chỗ không thích hợp, bởi vì động tác giữa bọn họ quá ái muội.
Diêm Tinh Vân vào thời điểm nàng xông vào lại đang tắm, mặc dù nàng thấy nửa người trên của hắn, còn lại cũng không nhìn thấy gì cả, song giờ nàng bị kéo thẳng vào trong ao, quần áo bị lôi kéo nhăn nhúm lại bị hắn ôm vào trong lòng, tình cảnh này thấy thế nào cũng không ổn.
Chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị một nam nhân trần trụi ôm vào trong lòng, da thịt ấm áp của đối phương dính sát vào mình, Lâm Nguyệt đã cảm thấy hai má nóng dừng lên, trong lòng nôn nóng muốn giết người lắm!
“Không thả” Diêm Tinh Vân bình tĩnh ôm lấy nàng, mắt tím hứng thú nhìn thiếu nữ ở dưới nước hai má trắng mịn trở nên đỏ mê người, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn cắn một cái.
Bé con mê người như vậy, hắn là lần đầu tiên thấy, sao cam lòng buông tay cho được chứ?
“Diêm Tinh Vân!”
Đối mặt với hành vi vô lại của đối phương, Lâm Nguyệt tức giận tới mức nghiến răng trèo trẹo cả giận nói.
“Bé con ngoan, bé phải gọi ta là Vân” Hai tay Diêm Tinh Vân vẫn ôm chặt lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, mặt mày hớn hở dụ dỗ, đồng thời còn không quên cúi đầu sát mặt đỏ ửng của Lâm Nguyệt liếm liếm.
Cái tên nam nhân đáng ghét này! Lâm Nguyệt bị tức tới mức gần mất lý trí, tất cả trấn định của nàng trước mặt nam nhân này đều hóa thành hư ảo, hai tay nàng nắm chặt lại, cố ép cơn giận của mình xúc động chỉ muốn đấm một đấm nát cái khuôn mặt tuấn tú trước mắt này đi, cắn chặt răng gằn từng từ một, “Thả, ta, ra!”
“Không thả..”
Diêm Tinh Vân không hề bị lay động, động tác càng thêm vô lại cúi sát vào mặt nàng, thậm chí bàn tay còn đặt lên cái môn nhỏ xinh vểnh lên của nàng vỗ nhẹ một cái, “Bé con, bé lại không ngoan rồi…”
Ầm một tiếng, mặt Lâm Nguyệt đỏ tới mức sắp búng ra máu rồi. Tên nam nhân này, sao hắn dám, sao dám làm chuyện như thế chứ… Thật không thể chịu được nữa!
Dưới tình hình giãy giụa không có kết quả, Lâm Nguyệt tức giận tới mức cắn mạnh lên vai Diêm Tinh Vân.
Lâm Nguyệt đang trong cơn tức giận, lại cắn ác độc vô cùng, một ngụm cắn này chẳng chút lưu tình, đã nhanh chóng