Nam tu áo đen rời đi không lâu, Quỷ Nhất đã đi tới, cũng không nói chuyện, trực tiếp ném thẳng một bình ngọc cho Tư Mặc Ly, lúc này mới lạnh lùng thốt lên, “Tư thiếu cung chủ, đây là một giọt ngưng linh lộ, giao dịch của ngươi và thiếu chủ đã hoàn thành, tư thiếu cung chủ cũng nên rời khỏi Vân Bảo sớm thì hơn, thêm nữa, hy vọng tư thiếu cung chủ có thể giữ thuộc hạ lại đừng có đi loạn ở Vân Bảo!”
Nói xong, Quỷ Nhất vung tay lên, bên ngoài một bóng áo đen bị ném tới đập mạnh trước mặt Tư Mặc Ly.
Bóng đen kia bị ném xuống mất khá lâu mới từ từ lảo đảo đứng lên, rõ ràng là nam tu áo đen vừa rời đi không lâu kia, chẳng biết có phải là vì quá nhục nhã hay quá phẫn nộ, mà mặt nam tu áo đen đó giờ khắc này đỏ lên, cúi thấp đầu đứng phía sau lưng Tư mặc Ly.
Sắc mặt Tư mặc Ly cực kỳ khó coi, lạnh lùng liếc thuộc hạ mình một cái, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng chẳng chút thay đổi nhìn Quỷ Nhất, lành lạnh mở miệng, “Ý các ngươi là gì đây? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Vân Bảo sao?”
Quỷ Nhất cười lạnh lẽo một tiếng, nhìn về phía Tư Mặc Ly mắt đầy khinh thường, “Sao nào? Tư thiếu cung chủ có gì bất mãn sao? Để tại hạ nhắc nhở tư thiếu cung chủ một câu, nơi này là Vân Bảo, mà không phải Ma cung của tư thiếu cung chủ, ở đã Vân Bảo thì không được tùy tiện đi lại, vừa rồi thuộc hạ của tư thiếu cung chủ đã phạm vào kiêng kỵ của Vân Bảo, không giết hắn là coi như nể mặt tư thiếu cung chủ rồi, hy vọng tư thiếu cung chủ nghĩ lại cho”
NHững lời Quỷ Nhất nói cực kỳ khách sáo, trong đó lộ ra uy hiếp. Mặc dù ma cung ở giới tu chân tồn tại hiển hách, khiến cho tu sĩ chính đạo giới tu chân nghe thấy mà biến sắc, nhưng không có Vân Bảo, ở Vân Bảo, đừng có nói là Tư Mặc Ly vị thiếu chủ Ma cung này, mà kể cả lão tổ ma cung có tự mình tới cũng không dám làm càn ở Vân Bảo, đến Tư Mặc Ly là một thiếu chủ ma cung mà Quỷ Nhất hắn còn chẳng coi ra gì nữa là.
“Được, hay cho một Vân Bảo, thật sự rất tốt, Tư Mỗ nhớ kỹ!” Tư Mặc Ly giận quá hóa cười, tức giận trong lòng ngập tràn, nhưng cũng biết đang ở trên địa bàn đối phương, mình có vạch rõ cũng chẳng chiếm được gì tốt cả, lập tức phất tay áo, lạnh lùng thốt lên, “Cáo từ!”
Nói xong, mặc kệ thuộc hạ sau lưng, mặt mũi ngập tràn giận dữ rời đi. Thái độ của Quỷ Nhất kia trong mắt chẳng có ai, triệt để chọc giận Tư Mặc Ly rồi, thân là thiếu chủ Ma Cung, tư cách thân phận cực cao ở giới tu chân, mặc dù Ma cung và phái chính đạo thủy hỏa bất dung, nhưng cũng không vạch mặt triệt để, bọn tu sĩ cao cấp chính phái danh môn kia lúc nhìn thấy hắn, cũng chẳng phải vẫn khách sáo khách sáo lắm đó thôi? Tư mặc Ly hắn coi như là Ma Tu, nhưng cũng không phải là để cho một kẻ hầu làm nhục được, hôm nay Vân Bảo làm nhục hắn như thế, sao hắn nuốt nổi cơn giận này chứ?
“Vân Bảo, Diêm Tinh Vân, cái nhục hôm nay, bổn thiếu chủ sẽ nhớ kỹ trong lòng, đợi sau này thành công, sẽ có ngày san bằng Vân Bảo”
Sắc mặt Tư Mặc Ly âm trầm như nước, trong mắt lóe lên tia ác độc.
Mặt Quỷ Nhất không đổi theo theo đoàn người Tư Mặc Ly ra ngoài, mãi9 cho tới khi thấy Tư Mặc Ly chậm rãi rời tàu cao tốc bay lên trên không, hơn nữa rời khỏi hẳn Vân Bảo, lúc này mới thu hồi ánh mắt, thân ảnh chợt lóe, biên mất tại chỗ.
Bên đó, Diêm Tinh Vân và Lâm Nguyệt đang đứng trên gác xép cao, nhìn đoàn người Tư Mặc Ly rời đi.
“Bé con, có muốn ta giúp bé một tay giết chết hắn không?” Diêm Tinh Vân nhìn nhóm người đi xa dần, khẽ nhíu mày, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Lâm Nguyệt.
“Nếu huynh muốn giết người thì tự mình đi mà giết, chẳng liên quan gì đến ta cả”
Lâm Nguyệt vẻ mặt lãnh đạm, không hề bị lay động, nhưng trong lòng cười lạnh mãi. Mặc dù nội dung trong vở kịch đã bị nàng sửa lại không ít, nhưng đầu mối chính vẫn chưa từng thay đổi, Tư Mặc Ly là một trong số nam phụ quan trọng, có số mệnh ngập trời, kể cả Diêm Tinh Vân cũng là nam phụ, muốn giết đối phương cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Chưa nói đến lúc nội dung vở kịch còn chưa hoàn thành thiên đạo cũng không dễ dàng cho phép Tư Mặc Ly chết, kể cả Diêm Tinh Vân có giết chết Tư Mặc Ly thật đi chăng nữa, đoán chừng cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì!
Tựa như Diệp Khuynh tuyết vậy, thân là nữ chính sẽ được thiên đạo chiếu cố, bất kể bị cái gì giết chết người được thiên đạo chiếu cố cũng sẽ nhận được sự trừng phạt của thiên đạo, trừ phi giết chết người nữ chính là nam chính, chỉ có cùng là người được thiên đạo chiếu cố mới có thể tránh được trời phạt.
Mà Lâm Nguyệt đã xem qua truyện, dĩ nhiên hiểu được người có đặc quyền nào mới giết được nữ chính, Diêm Tinh Vân gã nam phụ này không có được đãi ngộ như thế.
Lâm Nguyệt đúng thật hy vọng Tư Mặc Ly chết, nhưng nàng lại không muốn dính vào phần nhân quả kia, nếu Diêm Tinh Vân tự mình nguyện ý đi giết Tư Mặc Ly, nàng ngược lại còn rất vui nữa là.
“Bé con…” diêm Tinh Vân thấy thái độ lãnh đạm của Lâm Nguyệt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
“Là ngươi bảo Tư Mặc Ly tới bắt ta làm nô sao sao?’ Lâm Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng thốt lên.
Diêm Tinh Vân bị nàng trừng mắt, ánh mắt câu hồn đọat phách ấy khiến lòng hắn ngứa ngáy, đồng thời trong lòng cũng hơi tiếc nuối, nếu vẻ mặt bé con và giọng nói không lãnh đạm như vậy thì tốt rồi, bé con như vậy mới cực mê người…
Trong lòng nghĩ thế, nhưng mặt ngoài Diêm Tinh Vân không lộ ra tý nào, chẳng chút nghĩ ngợi liền phủ nhận ngay, “Sao thế được chứ? Ta mặc dù rất muốn bé con, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết với ma đạo…”
“thật không?” Lâm Nguyệt cười lạnh, nói, “Vậy Tư Mặc Ly tới nơi này làm gì hả?”
Lâm Nguyệt cũng không biết sự tồn tại của Vân Bảo, cũng không biết mình hiện giờ đang ở Vân Bảo, bởi vì trong truyện cũng không thấy miêu tả gì về Vân Bảo, nhưng nàng cũng không ngốc, từ lúc bị tư Mặc Ly bắt cóc tới đây, rồi lại gặp Diêm Tinh Vân, đây hết thảy đều là trùng hợp hay sao? Rõ ràng không phải thế.
Tư Mặc Ly thân là thiếu chủ Ma cung, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại nơi này, hơn nữa còn trùng hợp mang nàng theo. Lâm Nguyệt vốn tưởng rằng sở dĩ Tư Mặc Ly bắt cóc nàng đi là vì Diệp Khuynh Tuyết, nhưng sau này ở trong tàu cao tốc nghe được lời nói của tư Mặc Ly nàng đã hủy bỏ ý nghĩ này ngay, rồi sau đó lại gặp được Diêm Tinh Vân, cuối cùng nàng chắc chắn xác định suy đoán trong lòng.
Sở dĩ nàng bị Tư Mặc Ly bắt cóc tới nơi này, nhất định có liên quan tới người nam nhân trước mắt này, biết đâu chừng người nam nhân trước mắt này bảo Tư Mặc Ly tới bắt cóc nàng, mà giữa bọn họ cần có giao dịch gì, thì một trong điều kiện giao dịch này là chính nàng.
Điều này không thể không nói ra Lâm Nguyệt cũng rõ hết. Sự thật chẳng khác suy nghĩ của nàng lắm.
“Ta sao biết hắn tới đây làm gì chứ?” Chống lại ánh mắt như cười như không của Lâm Nguyệt, Diêm Tinh Vân hơi chột dạ, xoay người lại, nịnh nọt, “Bé con, Nguyệt Nhi ngoan, chúng ta đừng có nói tới ma tu kia được không? Ma tu kia chẳng phải là người tốt gì, bé nếu thấy hắn không vừa mắt, lần sau cứ để ta giúp bé dạy dỗ hắn là được”
“Không cần!”
“Bé con đừng khách sáo với ta làm gì…”
Lâm Nguyệt liếc mắt, ai khách sáo với hắn chứ? Người nam nhân này thật sự kiêu ngạo quá đi. Chẳng qua biết rõ Diêm Tinh VÂn lâu vậy, Lâm Nguyệt đã có sức miễn dịch với hành động đáng xấu hổ của nam nhân này rồi, cũng lười đấu võ miệng với hắn, cố ép cơn nôn nóng trong lòng xuống, hắng giọng, lúc này mới hỏi, “Đây là đâu vậy?”
“Đây là Vân Bảo”
Vân Bảo ư? Lâm Nguyệt cau mày, Vân Bảo là đâu thế? Nàng còn nhớ rõ trong truyện chẳng có chỗ Vân Bảo này mà… Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâm Nguyệt, rồi Lâm Nguyệt nhanh chóng bình thường trở lại.
Trong truyện không có, cũng không có nghĩa là không có thật, nếu đã có vô số kẻ vây quanh nữ chính Diệp Khuynh Tuyết rồi, nhưng trong truyện lại không nói tới chỗ Vân Bảo này, đoán chừng là bởi Diệp Khuynh Tuyết chưa từng tới đây, từ đó, nàng đánh cuộc là chẳng có gì tốt cả, việc cấp bách trước mắt là muốn suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi người nam nhân Diêm Tinh Vân này, rời đi vào lúc này.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì chỉ còn mấy ngày nữa là tiểu bí cảnh Hoàng Thiên sắp mở cửa, ở trong tiểu bí cảnh hoàng thiên, Bạch Như Nguyệt đã lấy được kỹ ngộ không ít, nàng tuyệt đối không bỏ qua được…
Hơn nữa hiện tại nàng đã thành công trúc cơ, trong nhẫn không gian có nhiều thứ dùng được rồi, còn những thứ khác thì không vội, có thể hoãn lại chút, còn hư vô chân hỏa nữa, nàng phải tìm thời gian luyện hóa mới được. Hư vô chân hỏa chẳng những có thể trợ giúp luyện đan, còn tăng cao tỉ lệ thành đan, hơn nữa lực sát thương cực lớn, có hư vô chân hỏa, thực lực của nàng sẽ tăng cao thêm một bậc lớn.
Chẳng qua có chút việc phải làm trước, nàng nhất định phải nghĩ cách rời nơi này đi, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây? Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt nhìn Diêm Tinh Vân một cái, hơi nhíu mày, lại hỏi, “Ở đây cách côn Lôn có xa lắm không?”
Nàng còn nhớ rõ lúc nàng ngây người ở trên tàu cao tốc gần ba ngày khi Tư Mặc Ly đưa nàng tới, nghĩ đến nơi này cách không gần côn Lôn lắm, nếu lấy tốc độ bay nhanh, vốn không mất tới ba ngày liên tục thì đã tới nơi.
“Bé con hỏi những này làm gì thế/’ Mắt tím của Diêm Tinh Vân lóe lên, vẻ mặt nguy hiểm đầy cảnh giác, “Bé con không phải là muốn về côn Lôn đó chứ?”
Côn Lôn, lại là côn Lôn, hiện tại Diêm tinh Vân có ấn tượng cực xấu với Côn Lôn. Hắn còn nhớ rõ, vào mười năm trước bé con nàng ấy cũng thế này, vì muốn trở về Côn Lôn mà vứt bỏ hắn, hơn nữa đi lần này mất đứt mười năm, hiện tại, thật khó khăn lắm hắn mới gặp được bé con, lúc này đây hắn tuyệt đối không cho pháp đệ tử côn Lôn tới cướp bé con của hắn đi nữa!
Hơn nữa hắn nếu như không nhớ nhầm, lão đạo mũi dài ở côn Lôn kia còn bắt nạt bé con của hắn nữa..
Hừ, bé con của hắn thì do chính hắn bắt nạt mà thôi, dựa vào đâu mà bị những lão mũi trâu ấy bắt nạt chứ? Chớ đó, đợi đại ca trở lại, hắn phải bảo đại cho đi Côn Lôn một chuyến mới được…
“Ta là đệ tử Côn Lôn, dĩ nhiên nghĩ phải trở về rồi, không về chẳng lẽ cứ ở lại đây mãi sao?” Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn Diêm Tinh Vân, giọng nói lãnh đạm.
“Không được, ta không cho bé về! Những lão mũi trâu Côn Lôn kia bắt nạt bé như thế, vì sao bé còn phải về chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ lạnh lùng của Lâm Nguyệt kia, trong lòng Diêm Tinh Vân thấy tức, hắn thật sự không nghĩ được trong đầu nữ nhân này đến cùng đang nghĩ gì nưã, những kẻ ngụy quân tử phái côn Lôn kia có gì tốt chứ? Cứ làm cho nàng chết tâm đi là được.
Đệ tử côn Lôn, đệ tử Côn Lôn, đệ tử Côn Lôn khá lắm, cũng chưa từng thấy ai cố chấp giống nàng nữa! Đã bị người ta bắt nạt dẫm lên đầu rồi mà còn nhớ mãi không quên muốn trở về!
Chẳng lẽ nơi này của hắn kém hơn côn Lôn sao? Ở chỗ này, có hắn ở đây, chẳng kẻ nào dám bắt nạt nàng, hơn nữa nàng nghĩ muốn gì, hắn cũng có thể cho nàng, hắn móc hết gan ruột với