So với ngự kiếm bay trên không thì an toàn nhiều lắm. Qua quan sát bản đồ cẩn thận, Lâm Nguyệt kinh ngạc phát hiện ra mình bây giờ đang ở phía Tây bí cảnh, còn nàng thì bị truyền tống vào vị trí y như miêu tả trong truyện, trong truyện, sau khi Bạch Như Nguyệt tiến vào bí cảnh, chính là bị truyền tống trận tới phía Tây, sau đó nàng lại đi hướng đông nửa nén hương nữa, ở đó phát hiện ra một vườn thuốc thượng cổ…
Trong lòng Lâm Nguyệt lặng yên hồi tưởng lại tình tiết trong truyện, sau đó dùng tốc độ nhanh đi về hướng đông. Sau nửa nén hương, Lâm Nguyệt đến một sườn núi thoạt nhìn trụi lủi, cảnh sắc chung quanh trông vô cùng hoang vu, chẳng có chút dấu vết yêu thú nào tồn tại, cả cỏ cây đều khó tìm.
Nhìn cảnh sắc hoang vu trước mắt, Lâm Nguyệt không hề chán nản, ngược lại mặt thoáng lộ ra nét vui mừng. Bởi vì hoàn cảnh ở đây rất phù hợp với Bạch Như Nguyệt trong truyện xâm nhập vừa cửa vườn thuốc thượng cổ, ở đây mới là mục đích chính chuyến đi này của nàng, chỉ cần tìm được cửa vào, nàng có thể thành công tiến vào vườn thuốc thượng cổ, tìm được cơ duyên bên trong.
Nàng còn nhớ rõ trong truyện, Bạch NHư Nguyệt chính là ở giữa sườn núi trụi lủi chẳng có cây cỏ này dẫm lên một tảng đá, sau đó bất ngờ mở ra truyền tống trận, bị truyền tống trận tống vào bên trong vườn thuốc.
Lâm Nguyệt đè nén sự vui sướng trong lòng lại, sắc mặt ngưng trọng bắt đầu tìm tìm trên sườn núi, chừng một phút đồng hồ sau, cuối cùng nàng cũng tìm được một tảng đá màu đen ở chỗ tầm thường sườn núi cùng màu, màu sắc tảng đá ấy màu đen, thoạt nhìn cũng không khác các tảng đá khác là mấy.
Gần như lúc nhìn thấy tảng đá kia trong nháy mắt, Lâm Nguyệt cũng biết đây chính là tảng đá mà trong truyện Lâm Nguyệt vô tình dẫm phải, chẳng qua nàng cũng không làm việc ngay, mà quan sát tỉ mỉ một lúc, rồi mới dựa theo miêu tả trong truyện kia, giơ chân dẫm lên hòn đá.
Một luồng sáng vàng lóe lên, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi nàng mở mắt ra lần nữa, cảnh sắc trước mắt đã không phải là sườn núi hoang vu kia nữa.
Linh khí so với vừa rồi càng thêm nồng đậm ập tới, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái một trận, ngước mắt nhìn ước chừn là một vườn thuốc rộng khoảng mấy mẫu ha, bên trong có trồng đủ các loại linh hoa linh thảo, mỗi một gốc cây ít nhất có trên gần vạn năm, trong đó ngoài số ít Lâm Nguyệt từng thấy bên ngoài ra, phần lớn Lâm Nguyệt đều không biết, thậm chí còn chưa từng thấy qua.
Nhìn vô số linh thảo trân quý may mà Lâm Nguyệt có nhẫn không gian, giờ phút này vẫn không kìm được một trận kích động trong lòng.
Linh thảo trong nhẫn không gian của nàng cũng không ít, nhưng thứ đồ tốt có thêm nhiều ai mà ngại chứ? Nhiều linh thảo vạn năm như thế, thậm chí còn có linh thảo vượt xa vạn năm có không ít, lúc này nàng xem như được đại thu hoạch, dù tính cơ duyên kia nàng không có được, chỉ cần những linh thảo này, chuyến đi này cũng không tệ!
Hít thật sâu một hơi, éo cơn kích động trong lòng xuống, Lâm Nguyệt dùng thần thức cẩn thận kiểm tra một chút, sau khi xác định trong vườn thuốc không có cấm chế, lúc này mới bắt đầu ra tay hái lấy linh thảo.
Do có nhẫn không gian, nên rất tiện lợi cho nàng, nàng không như các tu sĩ khác, cứ dè dặt hái linh thảo xuống rồi bảo tồn trong hộp ngọc, mà nhổ thẳng cả cây lẫn gốc ra rồi cấy thẳng vào trong nhẫn không gian. Do sợ làm hỏng linh thảo, động tác Lâm Nguyệt rất nhẹ nhàng, gần như đào hết cả gốc lẫn rễ cây, bởi vậy, tốc độ cũng chậm hẳn lại.
Nhưng may là ở đây chỉ có mình nàng, không có ai tranh đoạt với mình, dù có chậm cũng không sao. Linh dược trong vườn thuốc rất nhiều, Lâm Nguyệt cũng không tham, mà chuyên môn chọn những thứ quý hiếm thấy, loại linh dược trên năm mới hái còn nhỏ dưới một năm thì không động vào.
Dù gì ở giới tu chân kỵ nhất là những người đến sau, vườn thuốc này Lâm Nguyệt cũng không muốn phá hủy, vì thế mỗi loại linh thảo nàng đều để lại ít cây non, để nó tiếp tục sinh sôi nảy nở, sau này có tu sĩ nào có duyên phát hiện ra vườn thuốc này cũng có thứ để lấy.
Thời gian Lâm Nguyệt bận rộn không ngừng cũng đã qua đi, sau ba ngày, Lâm Nguyệt rời vườn thuốc, tiếp tục ấn theo đường trong truyện mà Bạch Như Nguyệt đi qua tiến về phía trước.
Trong truyện, Bạch Như Nguyệt ở trong tiểu bí cảnh hoàng Thiên lấy được cơ duyên thứ hai chính là linh tinh vạn năm, khối linh tinh vạn năm ấy là nàng phát hiện ra trong một sơn động, lúc ấy, do Bạch NHư Nguyệt bị yêu thú đuổi nên hốt hoảng xông bừa vào trong một hang động bí ẩn trốn, trong sơn động đó, nàng chiếm được mấy viên nội đan của yêu thú, trong đó có một viên nội đan của yêu thú cấp sáu, còn linh tinh vạn năm thì lại chính là ở cùng với mấy viên nội đan yêu thú kia.
Chỗ sơn động ấy cách vườn thuốc khoảng chừng sáu dặm hơi xa, nếu ngự kiếm phi hành, ước chừng khoảng nửa nén hương, nhưng đi thì