Long Ngạo Thiên cẩn thận đi về hướng Diệp Khuynh Tuyết vừa chỉ, vừa ngưng thần quan sát một lát, lại không yên lòng dưới ánh mắt nhu tình vô hạn của Diệp Khuynh Tuyết đang nhìn, lúc này tay vừa lộn, lấy ra một tờ linh phù, bắn linh khí nồng nặc vào đó.
Tờ linh phù ấy dưới con mắt Long Ngạo Thiên, rơi nhẹ vào linh nhãn, một lát sau, linh khí vốn bình tĩnh chung quanh đột nhiên xao động, theo linh khí xao động, trước mặt Long Ngạo Thiên dần hiện ra từng quầng sáng lóng lánh, màn hào quang lóe lên, sau đó nhạt dần, cuối cùng chung quanh lại khôi phục lại như bình thường.
Nhìn dị tượng trước mặt, sau khi Long ngạo Thiên cả kinh, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dùng tay vẫy vẫy Diệp Khuynh Tuyết, kêu lên, “Tuyết Nhi, mau tới đây, ở đây có một trận pháp thượng cổ này”
Trong bí cảnh nếu phát hiện dấu vết trận pháp thượng cổ, vậy nói lên nơi này là nơi bí mật vẫn chưa có ai phát hiện ra, chỉ cần không quá xui xẻo, nơi như vậy tu sĩ cuối cùng cũng tìm được đồ tốt, điểm này, trên người bọn Long Ngạo Thiên trước khi tham gia bí cảnh đã được trưởng lão đưa đi nói qua.
Nghe thấy lời Long Ngạo Thiên, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết cũng vui mừng, bước lướt lên mấy bước, nói mừng rỡ, “Trận pháp thượng cổ ư? Ngạo Thiên, huynh nói là thật sao? Huynh không lừa muội chứ?”
Thấy bộ dạng nhỏ kích động của Diệp Khuynh tuyết, Long Ngạo Thiên không giấu được nở nụ cười, bảo, “Tuyết Nhi, ta sao dám lừa muội chứ? Ở đây đúng thật là co trận pháp thượng cổ, xem ra vận khí của chúng ta cũng không đến nỗi tệ lắm. Đi”
Long Ngạo Thiên là đệ tử núi trận pháp, cự kỳ tinh thông trận đạo, coi như ở tu chân giới chưa từng thấy trận pháp thượng cổ đi nữa, song hắn cũng hơi hiểu rõ chút.
Vừa rồi sau khi hắn phát hiện ra ở đây hơi dị thường, đã dùng linh phù để dò xét, kết quả đem lại khiến hắn hết sức hài lòng.
“Ngạo Thiên, thật sự tốt quá”
Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe lên tia vui mừng, trận pháp thượng cổ, là trận pháp được tu sĩ thượng cổ bày ra, không biết lộ ra là cơ duyên gì nữa? Nếu có thể thuận lợi lấy được bảo vật tẩy tủy thì tốt rồi!
Năm đó lúc nàng ta ở Côn Lôn làm nhiệm vụ, trong lúc vô tình xông vào một động phủ của tu sĩ thượng cổ, kết quả lấy được một viên Tẩy Linh Đan, cũng nhờ viên Tẩy Linh Đan này mà khiến cho tư chất tu luyện của nàng ta được nâng lên một bậc, từ tư chất tam linh căn hạ phẩm biến thành song linh căn trung phẩm, khiến tốc độ tu luyện của nàng ta nhanh không ít.
Chẳng qua, hiện tại nàng ta được sư phụ thu nhận làm đệ tử, tư chất song linh căn trung phẩm vẫn kém chút, nếu lần này có thể tìm được linh đan hay bảo vật tăng tư chất lên cao, đến lúc đó tư chất được tăng lên, trở thành tư chất thượng phẩm, đến lúc đó tự nhiên sẽ không sợ bất kỳ ai bàn tán nữa…
Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Tuyết càng phát ra khát vọng với gì đó trong trận pháp, thậm chí nàng ta còn đắc ý với bản thân đã có dự kiến trước, lúc bỏ qua đám người Tư Duẫn cũng không có cả tên nam nhân ngu xuẩn Long ngạo Thiên này, hiện tại có hắn là đệ tử tinh thông trận pháp ở đây, không lo không phá được linh trận thượng cổ này nữa.
Dĩ nhiên Long Ngạo Thiên không biết được nữ nhân mà mình một lòng ái mộ chỉ là kẻ ngu xuẩn bị người ta lợi dụng, giờ phút này thấy nữ nhân mình thích cao hứng, tâm tĩnh tự dưng cũng ngập tràn sung sướng, hắn có lòng muốn biểu hiện bản thân ra trước mặt đối tượng mình thích, lập tức bảo Diệp Khuynh Tuyết đứng lui sang một bên, bản thân ra sức phá trận.
Ở bên kia.
Trong sơn động, Lâm Nguyệt mất hết sức cuối cùng mới mở ra được vòng bảo hộ nho nhỏ bao quanh trên bệ đá ra, nhìn đồ đặt trên bệ đá, nở nụ cười hài lòng.
Trên bệ đá đặt hai hộp ngọc, một trong hai hộp đó đựng bên trong bốn năm viên nội đan yêu thú phát ra năm luồng sáng khác nhau, trong đó có ba viên nội đan bốn màu, là nội đan yêu thú cấp năm, còn hai viên, một viên năm màu, cũng chính là nội đan yêu thú cấp sáu, mà để Lâm Nguyệt thêm vui nữa là, trong đó còn một viên nội đan sáu màu!
Nội đan yêu thú sáu màu nha, đây chính là nội đan yêu thú hóa thần trong truyền thuyết đó, phải biết rằng yêu thú và tu sĩ cũng không giống nhau, cùng cấp bậc, tu sĩ tuyệt đối không phải là đối thủ của yêu thú da dày thịt thô, mà ở giới tu chân, yêu thú hóa thần đã có thể biến thành hình người, hơn nữa tồn tại ở giới tu chân là vô địch, bởi vậy có thể lấy được nội đan yêu thú này thì trân quý tới mức nào rồi!
Nội đan yêu thú có tác dụng rất lớn với tu sĩ, chẳng những có thể dùng để bày trận luyện khí, hơn nữa còn có thể dùng để luyện đan, thậm chí tu sĩ có thể đem nó luyện hóa trực tiếp cũng có thể tăng cao tu vi lên, nội đan yêu thú với từng tu sĩ mà nói đều là trân bảo.
Nhưng thứ đồ tốt vậy trên thị trường lại không nhiều, đặc biệt là nội đan yêu thú cao cấp, cũng thật ít ỏi. Đó chẳng phải là bởi số yêu thú giới tu chân ít, mà ngược lại ở giới tu chân, số lượng yêu thú đã vượt xa cả loài người, thậm chí còn rất đông, Đông Cực Hải, Nam Cực Hải những chỗ thật xa như thế, năm nào cũng xuất hiện lượng thú nhiều.
Chẳng qua, mặc dù lượng yêu thú nhiều, song người ở giới tu chân lại ít đi chọc yêu thú, yêu thú cấp thấp thì coi như xong rồi, giết một trăm cũng chưa chắc có được một viên nội đan, dĩ nhiên yêu thú cao cấp cõ nội đan, nhưng chẳng dễ chọc vào, phần lớn yêu thú cao cấp linh trí đã mở, nếu cùng nó liều chết, chọc giận nó, rất nhiều yêu thú nguyện chọn tự bạo nội đan, cũng không muốn kẻ địch được lợi.
Chính vì điểm này, nên ở giới tu chân gần như không có tu sĩ nào đi săn giết yêu thú cao cấp, đương nhiên, đây ở La Châu cũng sẽ xuất hiện tình hình thế, nếu ở Thái Châu hoặc Đông Cực Hải như vậy, nghe nói vẫn có không ít tu sĩ lấy cách săn giết yêu thú mà sống.
Lâm Nguyệt cẩn thận đem hộp ngọc đựng nội đan yêu thú bỏ vào nhẫn không gian cất kỹ, sau đó mới đưa mắt nhìn vào hộp ngọc còn lại.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một tiếng pằng giòn tan vang lên, hộp ngọc được mở ra đơn giản, có một viên đá tròn như trứng gà màu vàng thoạt nhìn hết sức tầm thường nằm lặng trong hộp ngọc!
Linh tinh vạn năm, đây là linh tinh vạn năm linh thể phạt gân tẩy tủy trong truyền thuyết. Lâm Nguyệt nhìn tảng đá màu vàng nằm trong hộp ngọc, đôi mắt đẹp sáng long lanh, ngoài kích động ra thì trong lòng bất giác cảm khái vạn phần.
Nhìn trân bảo hiếm có trước mắt lọt vào trong tay, Lâm Nguyệt không thể nào tưởng tượng nổi, Bạch Như Nguyệt trong truyện đến cùng làm sao lại coi vật hiếm có ấy như thứ bỏ đi ném cho Diệp Khuynh Tuyết, còn trong mắt nàng, dù nàng không biết thứ trong hộp ngọc là gì, nhưng chỉ bằng tảng đá ấy được người ta trân trọng đặt trong hộp ngọc thôi, nàng cũng sẽ giấu đi thật kỹ, tuyệt đối sẽ không vì chuyện không biết đó là vật gì mà coi như rác rưởi vứt đi.
Còn phần Bạch Như Nguyệt trong truyện làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, Lâm Nguyệt đổ lỗi cho công của tác giả, vì tác giả ưu ái cho Diệp Khuynh Tuyết quá lớn, nên mới để Bạch Như Nguyệt làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, nếu không tính Bạch NHư Nguyệt vừa ngu xuẩn lại ngốc nghếch thì sao lại coi linh tinh vạn năm như thứ rác ném đi thế chứ.
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, cẩn thận thu linh tinh vạn năm lại, định rời khỏi sơn động, lại phát hiện ra sau bệ đá bên vách có chút khác thường.
Lâm Nguyệt cẩn thận dùng thần thức quét qua tí, song vẫn không phát hiện ra cái gì bất thường, do dự chút, vẫn nên tiến lên trước quan sát kỹ hơn.
Lát sau, Lâm Nguyệt lấy ngón tay ra gõ nhẹ lên vách đá, lại nghe thấy một âm thanh rỗng, Lâm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Kiếp trước, nàng đã được trải qua cách quan sát hoàn cảnh để tìm kiếm manh mối, dù vách đá sau bệ đá này thoạt nhìn cũng chẳng khác vách đá khác, thoạt nhìn vẫn ẩm ướt giống nhau, trên mặt vẫn bao phủ rêu xanh, nhưng Lâm Nguyệt đã từng tiếp nhận qua huấn luyện nên có thể nhìn một cái nhận ra vách đá này khác thường, bởi chỗ vách đá này bằng phẳng hơn các vách khác, hơn nữa lúc nàng lấy tay gõ nhẹ, lại phát ra tiếng trống rỗng khác hẳn nơi khác, điều này nói rõ sau vách đá này là một khoảng rỗng.
Trong lòng xác định suy đoán, Lâm Nguyệt khẽ dùng tay đẩy nhẹ vách đá một cái, vẫn không có phản ứng nào, Lâm Nguyệt trầm tư một lát, sau đó lùi lại sau một bước, xòe tay ra, Hương lưỡi đao đột ngột xuất hiện, nàng nắm chặt trong tay vung mạnh về phía vách đá!
Một tiếng nổ ầm vang lên khiến sơn động rung bần bật, song chỗ vách đá bị nổ tung ấy, bị Lâm Nguyệt dùng Hương lưỡi đao đánh thủng một lỗ cao nửa thước, lộ ra một lối đi tối om bên trong.
Lâm Nguyệt sau một kích, cũng không lập tức tiến vào, ngược lại lùi lại sau vài bước, dùng thần thức dò xét cẩn thận, một lúc sau, sau khi xác định không có nguy hiểm, mới chậm rãi tiến vào, tay giơ viên đá Nguyệt Quang lên soi vào thông đạo mà đi.
Vừa soi lên, đập vào mắt có thể nhìn thấy là một mảng sáng lóng lánh gần như nhìn thấy choáng váng. Lâm Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, sau trận kinh ngạc, thì lại mừng rỡ như điên!
Lâm Nguyệt làm sao cũng không nghĩ ra được, trong sơn động này, ngoài những nội đan yêu thú và linh tinh vạn năm ra lại còn có niềm vui khác ngoài ý muốn nữa!
Ở sau vách đá dĩ nhiên là một hang động linh quáng, hang động núi này cũng không lớn, ước chừng rộng ba thước, sâu bốn thước, nhìn tình hình bên trong thì hiểu ngay.
Ở ngay trước mắt Lâm Nguyệt có chồng chất từng đống linh thạch thượng phẩm do yêu thú hoặc con người đào lên, trên vách động còn khảm vô số linh thạch to nhỏ, những linh thạch ấy nhỏ thì nhỏ như hạt gạo, lớn thì cỡ bằng quả dâu tây, linh thạch chưa linh khí cũng khác, hạ trung thượng phẩm đều có cả, điều khiến Lâm Nguyệt thấy mừng là, ở chỗ này nàng chẳng những phát hiện ra nhiều khối linh thạch cực phẩm, hơn nữa những linh thạch chồng chất này đều trắng muốt, óng ánh trong suốt, tản mát ra hơi thở lạnh lẽo.
Đây chính là linh thạch thuộc tính hàn thích hợp nhất với nàng!
Nhìn linh thạch sáng lóng lánh trước mắt, may tâm tính Lâm Nguyệt trầm ổn, giờ phút này suýt nữa cũng bị khối tài phú khổng lồ này đập cho ngất đi, nàng cứ đứng sững sờ tại đó, nhìn thẳng vào đống linh thạch mà ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới phụ hồi lại tinh thần.
Thở mạnh một hơi, Lâm Nguyệt từ từ đi vào hang linh quáng, tay dọn từng đống linh thạch, đồng thời cũng không kìm được mà oán thầm trong lòng. Nàng thật sự không nén được tức giận, đây không phải là một tòa linh quáng sao? Có gì lớn lắm đâu chứ? Chẳng qua nàng thật sự chưa từng thấy linh quáng thôi mà…
Đem thứ linh quáng được người ta đào lên bỏ vào không gian, Lâm